Review Truyện Xin Bệ Hạ Tự Trọng

bệ hạ xin tự trọng

BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG

Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Thể loại: Cổ đại, cung đình, nữ phẫn, nam hoàng đế – nữ thái giám, nam mặt dày vô sỉ, cường cường, hài hước, sủng nhiều ngược ít, có sắc, HE.
Độ dài: 104 chương + phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit – sắp được chuyển thể thành phim với tên “Manh y điềm thê”

Link đọc truyện

Điền Thất vốn là một nữ hài, nhưng năm mười một tuổi gia đình nàng lại gặp phải biến cố lớn, khiến nàng mất đi mái nhà, mất đi người thân. Điền Thất liền quyết tâm phải vào hoàng cung trả thù kẻ đã gây ra sự ly tán cho gia đình mình. Vì vậy, nàng lợi dụng sơ hở của Tử Cấm Thành, sử dụng thân phận giả rồi trà trộn vào cung, trở thành một thái giám.

Điền Thất lăn lộn làm thái giám ở nơi lắm điều thị phi này bảy năm trời, người mà nàng muốn trả thù cũng đã sớm chết đi, nhưng nàng lại chẳng còn nơi nào để về nên cứ thế tiếp tục giả làm một tên thái giám. Điền Thất luôn cố gắng tích cóp tiền bạc để khi cần có thể rời khỏi hoàng cung. Dù sao nàng vẫn là một nữ tử, không hề có ý định sẽ làm thái giám cả đời.

Lần đầu tiên Điền Thất gặp trực tiếp hoàng đế Kỷ Hành, là khi nàng đang mãi đau thương vì cái chết của chủ tử mà mình hầu hạ – Tống chiêu nghi. Điền Thất tốn mất bao nhiêu tiền của mới có thể đến chỗ Tống chiêu nghi làm việc, nhưng chưa ba tháng thì Tống chiêu nghi đã mất đi, nàng làm sao không đau lòng cho được.

Nàng còn mãi khóc lóc bên quan tài của chủ tử, không biết Hoàng thượng giá lâm, nàng vơ bừa một mảnh vải để lau nước mắt. Nhưng mà thứ nàng vơ đâu phải là tấm vải tầm thường, mà đó là long bào của Kỷ Hành. Cho nên lần đầu tiên trong lịch sử, thái giám Điền Thất dám lấy long bào hoàng thượng để chùi nước mũi 

May cho nàng, Kỷ Hành dù sao cũng là một minh quân, không trừng phạt Điền Thất quá nặng vì sự to gan lớn mật của nàng. Nhưng cũng do lần gặp hết sức ấn tượng ấy, mà Điền Thất may mắn được trở thành thái giám ngự tiền được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Trong quãng thời gian hầu hạ Kỷ Hạnh, Điền Thất gây ra bao nhiêu lỗi ngớ ngẩn, bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười. Nhưng nàng cũng thật có tiền đồ, gây ra nhiều sai lầm ngu ngốc thì vẫn có cách hóa nguy thành an, còn làm cho Kỷ Hành bày ra vẻ mặt ôn hòa, nếu gặp thái giám khác thì không biết đã sớm chết bao nhiêu lần.

Lại nói, hoàng đế Kỷ Hành rất không thích thái giám. Nguyên nhân là do hắn đã từng có một đoạn giai thoại hết sức ly kỳ. Khi Kỷ Hành còn là Thái tử, phụ hoàng hắn từng nuôi dưỡng một thế lực hoạn quan, thái giám. Không ngờ thế lực này dần trở nên lớn mạnh, cấu kết sủng phi, rối loạn triều thần gây nên rất nhiều sóng gió. Hậu quả là Kỷ Hành lúc bấy giờ suýt chút đã bị mất đi ngôi vị Thái tử. Cho nên ký ức đã trở thành bóng ma tâm lý của Kỷ Hành, khiến hắn rất nghi kỵ và không thích thái giám. Dù được thái giám hầu hạ nhưng Kỷ Hành không thể tin tưởng bọn họ hoàn toàn.

Người xưa có câu “Ghét của nào trời cho của đó” nào có sai. Kỷ Hành vốn nghi kỵ thái giám, nhưng lại vì một thái giám mà thần hồn điên đảo, làm ra bao nhiêu chuyện không tưởng.

Mỗi ngày Điền Thất đều hầu hạ Kỷ Hành, ngày ngày gặp gỡ khiến cả hai hiểu thêm về đối phương thêm một chút. Ban đầu Kỷ Hành còn nghĩ rằng Điền Thất thích mình, hắn liền gắn cho nàng cái danh “tiểu biến thái”. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác dung túng cho Điền Thất giở trò “phi lễ” mình, hết lần này đến lần khác bỏ qua cho những sai phạm của nàng, thậm chí hắn còn lấy việc làm khó nàng để làm niềm vui. Nếu Điền Thất là “tiểu biến thái” thì Kỷ Hành hắn chính là một “đại biến thái”.

Kỷ Hành dần dần nhận ra hình ảnh của Điền Thất xuất hiện trong tâm trí hắn ngày một nhiều hơn, hắn đối với tên thái giám này bắt đầu phát sinh những suy nghĩ không mấy trong sáng. Và dường như Điền Thất đang dần chiếm một ví trí quan trọng trong lòng khiến hắn sợ hãi, cố ép mình quên đi thứ tình cảm hoang đường này. Kỷ Hành đường đường là quân vương một nước, làm sao hắn có thể nảy sinh tình cảm bất chính với một tên thái giám được.

Kỷ Hành khăng khăng chối bỏ tình cảm này, thậm chí hắn từng thử ra tay giết chết Điền Thất để chặt đứt tơ vương trong lòng. Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể ra tay được. Kỷ Hành chỉ có cách đuổi Điền Thất đi, điều nàng qua nơi khác làm việc, tránh xa nàng một chút thì tình cảm trong lòng cũng có ngày phai nhạt.

Nhưng tình ái là gì chứ? Là thứ mà con người không thể nào làm chủ được. Cho dù Kỷ Hành mãi mãi không thể chấp nhận mình là đoạn tụ, không chấp nhận được việc mình thích một nam nhân, hơn nữa nam nhân này lại là thái giám. Nhưng mà đã là yêu, thì không có cách nào chối bỏ. Cho dù Kỷ Hành có đem Đường Thất đuổi đi, thì tình cảm trong lòng hắn chỉ có tăng chứ không có giảm. Để rồi khi Điền Thất lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã hiểu được hắn đã không còn có khả năng quên được nàng.

Một khi đã yêu, là chẳng thể quay đầu.

Cho nên, hoàng đế Kỷ Hành đã phải trải qua một quá trình đấu tranh tư tưởng với chính bản thân mình, quá trình này diễn ra rất cam go và gian khổ. Kết quả chính là hắn đã thừa nhận tình cảm đang dần sâu đậm của bản thân đối với Điền Thất, chấp nhận việc mình là đoạn tụ. Đã là đoạn tụ thì phải đoạn tụ cho tới cùng, Kỷ Hành bắt đầu lập kế hoạch đem thái giám Điền Thất ăn sạch sành sanh.

Kỷ Hành vất vả, khổ sở đấu tranh tâm lý thế nào, Điền Thất đâu hề biết gì. Nàng vẫn vô tư làm tốt việc của mình. Cho nên khi Kỷ Hành đột ngột triệu nàng quay về làm việc bên cạnh mình và thái độ vô cùng khác thường của hắn, Điền Thất nàng thật hết sức hốt hoảng.

Trích đoạn:

“Điền Thất cắn răng, đành phải lại chuyển ra cái lý do tuy là hoang đường lại dùng được rất tốt trước kia, “Hoàng thượng, nô tài không phải là thầm mến ngài sao, mấy ngày này ta càng lúc càng nhịn không được, sợ chính mình cuồng tính đại phát, một lần không cẩn thận sẽ xâm phạm ngài… Nên đành phải nhịn đau mà rời khỏi Hoàng cung…”

Cuối năm nay lời nói này liền trúng tuyển xếp đầu bảng danh sách “Mười câu nói hối hận nhất từng nói trong năm nay” của Điền Thất.

Kỷ Hành tùy ý Điền Thất ôm bắp chân của hắn mà chà, nhàn nhạt nói, “Không sao.”

“???” Điền Thất nhất thời không rõ, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn.

Kỷ Hành cúi đầu nhìn nàng, lại giải thích một lần, “Ngươi nhịn không được cũng không sao, trẫm không sợ bị ngươi phi lễ.” Ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc và chân thật.

“…” Đầu óc của Hoàng thượng nhà ngươi phải chăng là đã hư hỏng hết…

Kỷ Hành nói, ánh mắt trầm trầm, “Trẫm có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

“…” Nguyện vọng của ta… Là cái gì nha…

“Tới đi, tới phi lễ trẫm.” Hắn nói.

“!!!”

Kỷ Hành một khi đã xác định tình cảm của bản thân, thì liền hiện nguyên hình là một con sói nham hiểm lại vô sỉ. Hắn dùng thân phận Hoàng đế dụ dỗ Điền Thất làm bao nhiêu chuyện không đứng đắn.

Nhưng hắn chìm đắm trong tình ái thế nào, cũng không thể thoát khỏi thực tại. Hắn là Hoàng đế cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là thái giám. Không cách nào nàng và hắn có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau được. Hắn còn có áp lực từ phía Thái hậu, hắn còn phải có nghĩa vụ ban ân mưa móc cho chốn hậu cung, hắn có trách nhiệm sinh thêm người kế nghiệp giang sơn.

Cho dù hắn xác định tình cảm của mình, thì trong thâm tâm Kỷ Hành vẫn nhen nhóm hy vọng Điền Thất là nữ nhân, cho dù đó là mơ mộng hảo huyền.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền biết, điều mà hắn mơ cũng không hảo huyền lắm 

Trích đoạn khi Kỷ Hành kích động biết Điền Thất là nữ nhân:

”Hắn mở cửa sổ ra, vọt tới bên ngoài, lúc bay ra thì chân hướng về phía sau đạp nhẹ, đem cửa sổ đóng lại.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, tay áo dài đỏ thẫm tung bay, mái tóc tối đen xõa dài phơ phất, nam tử tuấn mỹ từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như là trích tiên từ trên trời hạ xuống.

Vị trích tiên so ánh trăng càng cao thượng, so sen đỏ càng yêu dã này vừa mới đứng vững, liền bắt đầu vung chân chạy như điên ở trên đường cái, một bên chạy băng băng một bên gào thét quái dị kêu lên.

Điền Thất là nữ nhân!!!

Là nữ nhân!!!!

Nữ nhân!!!!!

Grào grào grào grào grào grào!!!!!!

Ha ha ha ha ha ha!!!!!!!”

Điền Thất dần nhận ra mình đối với Hoàng thượng cũng rất để tâm. Nàng khó chịu khi nghĩ rằng Kỷ Hành cùng với người khác làm những chuyện mà nàng với hắn đã làm. Thậm chí là xuất hiện ý nghĩ muốn độc chiếm hắn. Nhưng cho dù thế nào, Kỷ Hành là quân một nước. Hắn có hậu cung ba nghìn giai lệ. Còn nàng vẫn sống trong thân phận một thái giám nhỏ nhoi, làm sao dám tơ tưởng. Nhưng nàng không muốn trở thành phi tần trong hậu cung hắn, không muốn trở thành một trong ba ngàn giai lệ để hắn lựa chọn. Cho nên, nàng cho dù thế nào vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với Kỷ Hành được.

Con đường truy thê của Kỷ Hành xem chừng sẽ rất vất vả. Kỷ Hành sẽ làm thế nào để tóm được Điền Thất và cho cả hai danh chính ngôn thuận ở bên nhau đây? Mời các bạn nhảy hố để tìm được câu trả lời nhé!

Đã lâu rồi mình không đọc được một bộ truyện khiến mình cười đến không dừng được như vậy. Văn phong của Tửu Tiểu Thất dí dỏm và hài hước khỏi phải bàn cãi. Nếu các bạn yêu thích thể loại này thì không nên bỏ qua bộ truyện này đâu nha.

Tớ có cảm giác “Bệ hạ xin tự trọng” đây giống như là quyển nhật ký của Điền Thất vậy, ngoài chuyện tình cảm của cặp đôi nhân vật chính thì tác giả đã viết về cuộc sống đời thường của Điền Thất khi làm thái giám cùng bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười mà nàng trải qua cùng với những nhân vật phụ. Tuyến nhân vật phụ được tác giả đầu tư khác kỹ lưỡng, đều đáng yêu và sinh động vô cùng.

Các bạn còn chờ gì nữa? Nhảy hố nhanh thôi nào!

Trả lời