Review Truyện Tiên Sinh

tiên sinh

TIÊN SINH

Tác giả: Dũng Tây
Thể loại: Hiện đại, H+, đại thúc, trâu già gặm cỏ non, từ tình một đêm đến bạn giường cố định, nam thành đạt nữ dịu dàng, SỦNG NGỌT, 1vs1, mưa dầm thấm lâu,HE.
Độ dài: 38 chương
Tình trạng: Hoàn – có nhiệm vụ liên hoàn.
————-
Vào cái đêm Tưởng Đồng không nhịn được thốt ra ba từ đó, cô nghĩ mọi chuyện có lẽ kết thúc rồi.
Xin lỗi Phó tiên sinh, vì đã làm trái với thoả thuận ban đầu giữa chúng ta. Em, em không nên… nói yêu ngài.
Đúng vậy, quan hệ giữa Phó Ngọc Trình và Tưởng Đồng, là thoả thuận. Anh cần bạn giường sạch sẽ ổn định, còn cô cần tiền.
Ban đầu là vậy.
Cuộc sống xô bồ này, tình huống gặp gỡ vừa mắt có rất nhiều, quan trọng là có đủ để lại ấn tượng cho nhau hay không. Trong một lần tình cờ, Tưởng Đồng theo đội múa của cô bị ép ở lại tiếp lãnh đạo, cô đã gặp anh. Cũng không phải tình huống tiểu thuyết anh hùng cứu mỹ nhân gì ở đây, chẳng qua là giao tiếp xã hội thôi, chơi được thì chơi.
Nhưng mà Tưởng Đồng chơi không được.
Cuối cùng cô cũng bị chuốc say, không ai đỡ rượu. May mắn duy nhất chắc là việc Phó Ngọc Trình trong một phút do dự đã chấp nhận đưa cô về… khách sạn. Ông trời xui khiến, nếu như trường học không đóng cửa, nếu như anh không cảm thấy có chút áy náy, và nếu như… cô không xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy,… có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng mà không có “nếu như”, sự thật là cô đã uống say, trường học đóng cửa, anh lại không mang phụ nữ về nhà, cho nên… một đêm này, nước chảy thành sông.
Ấn tượng của Phó Ngọc Trình đối với Tưởng Đồng đã có, nhưng không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài của cô và sự việc đêm hôm đó, mà chính là phản ứng của cô vào ngày hôm sau. Hình như là… quá ngoan rồi. Không náo loạn, không vòi vĩnh, không uy hiếp, chỉ chấp nhận như vậy, cho dù đó là lần đầu của cô.
Phó Ngọc Trình là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành đạt, từng trải, anh biết cho dù đêm đó là hai bên tình nguyện, nhưng cũng là anh lợi dụng lúc người ta say rượu không đủ tỉnh táo, thế nhưng cô gái nhỏ đó lại yên tĩnh như vậy, khiến anh có chút bất ngờ.
Anh cảm thấy hài lòng với cơ thể của cô, cũng cần một người sạch sẽ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Lần đầu tiên của cô là cho anh, vậy thì… cứ tới đi.
Tưởng Đồng nhận được lời đề nghị, không có gì bất ngờ cả. Cô thật sự cần tiền, cũng hiểu được góc khuất tối tăm của cuộc sống, có gì mà oán trách? Chỉ có điều, Tưởng Đồng không muốn nói cho Phó Ngọc Trình biết, không phải cô chỉ cần tiền của anh.
Sau đêm đó cô không náo loạn, cũng không đòi anh chịu trách nhiệm, đó là bởi vì cô cũng rất thưởng thức anh. Anh anh tuấn như vậy, điềm đạm lại nho nhã, hoan ái cùng anh cũng không phải là chuyện gì thua thiệt.
Thoả thuận đạt được, họ duy trì tình trạng như vậy nửa năm. Một tháng anh sẽ đến vài lần, “làm” xong thì ngủ riêng. Sáng thức dậy có khi ăn bữa sáng do cô chuẩn bị, có khi đi luôn. Nhà là anh thuê cho cô, tiền là thư ký hàng tháng chuyển cho cô. Thế nên, mỗi tháng Tưởng Đồng sẽ nhận được tin nhắn chuyển khoản, cũng là lúc cô tự nhắc nhở mình, đây chỉ là giao dịch.
Giao dịch, cho nên không được phép mang theo tình cảm.
Thế nhưng, tình cảm của con người rất kỳ diệu, đã nảy mầm thì không thể ngăn cản, chỉ có thể giấu đi. Tưởng Đồng cũng đã rất cố gắng, nhưng lúc cao trào vẫn là không nhịn được, thổ lộ với anh.
Đúng như dự đoán, một tháng sau đó anh không tìm cô.
Phó Ngọc Trình cũng nghĩ như Tưởng Đồng, anh cho rằng chuyện này đến đây thôi. Chỉ là giao dịch, không tiếp tục được nữa thì kết thúc. Nhưng mà anh nghĩ sai rồi, nào có dễ dàng như vậy?
Lúc trẻ anh cũng từng yêu, cũng hiểu được cảm giác nhung nhớ là như thế nào. Tuy rằng anh luôn nói với cô gái nhỏ đừng mang theo tình cảm vào mối quan hệ này, nhưng bản thân anh lại chẳng làm được. Một tháng không gặp, nỗi nhớ dâng đầy.
Nhớ cơ thể mềm mại như nước của cô, nhớ giọng nói êm tai lúc hoan ái, nhớ vẻ mặt đỏ bừng khi anh yêu cầu những tư thế xấu hổ, nhớ sự bất lực khi anh đòi hỏi quá nhiều. Nhưng nhiều nhất, có lẽ là nhớ sự dịu dàng không thể giấu được trong ánh mắt khi cô nhìn anh, là sự bất an khi thấy anh không vui,… Từ khi nào, cô lại trở nên nhạy cảm và tinh tế như vậy?
Có lẽ là… từ lúc phát hiện mình đã yêu anh.
Phó Ngọc Trình không cho phép, Tưởng Đồng nào dám bước tiếp. Cô vẫn đứng tại chỗ, quy củ thực hiện thỏa thuận. Lần này lại đến lượt Phó Ngọc Trình không vui.
Ban đầu chỉ xem cô là bạn giường, nhưng đến lúc này thì mọi chuyện đã không còn như thế nữa. Anh không cho cô nói yêu anh, nhưng cũng không cho phép cô thân thiết với người khác. Không gặp được cô, ruột gan cồn cào.
Tưởng Đồng nhận ra giữa hai người có sự thay đổi. Anh đến nhiều hơn, ngủ lại nhiều hơn, còn muốn chung giường. Nhưng cô vẫn không dám tin tình cảm của mình được hồi đáp, có lẽ vì anh quá xuất sắc chăng?
Cuối cùng, đứng trước sự dè dặt của Tưởng Đồng, đứng trước nguy cơ phải cạnh tranh với thanh mai trúc mã bị thất lạc của cô, Phó Ngọc Trình đành phải xuất chiêu.
“Phó Tư Minh hỏi quan hệ giữa anh và em là gì, anh nói em là bạn gái của anh.”
“Tại sao ngài lại nói như vậy?”
Phó Ngọc Trình cũng không biết, cứ thoải mái nói ra vậy thôi. Nhưng Tưởng Đồng không chịu.
“Phó tiên sinh, tại sao ngài lại nói em là bạn gái của ngài?”
Lại náo loạn một hồi.
“Nói em là bạn gái của anh, đương nhiên là vì thích em rồi.”
Cuối cùng, anh cũng nói ra. Nhưng Tưởng Đồng mượn rượu làm càn, vẫn không chịu.
“Anh chưa nói… yêu em.”
“Yêu không phải dùng để nói. Yêu là dùng để ‘làm’.”
Còn ‘làm’ gì, thì để anh chỉ cho em.

Nếu có ai đó hỏi Phó Ngọc Trình tình dục có màu gì, anh chắc chắn sẽ nói, đó là màu đỏ, màu đỏ trên đôi môi Tưởng Đồng, dùng để hôn anh, dùng để ‘làm’ anh.

Link đọc truyện nàng dâu cực phẩm hay nhất

Trả lời