Review Truyện Con Đường Rực Lửa

con đường rực lửa

CON ĐƯỜNG RỰC LỬA

Tác giả: Twentine
Thể loại: Hiện đại, thể thao, nữ huấn luyện viên và nam vận động viên, nhiệt huyết, ý nghĩa, sạch sủng, ngọt ngào đáng yêu, OE hướng HE.
Độ dài: 70 chương.
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản.
Đơn vị xuất bản: Vanvietbooks

——————–

Tuổi trẻ có gì tốt?
Đương nhiên là tốt rồi. Lúc ấy không biết sợ là gì, chỉ có nhiệt huyết sôi trào, muốn chinh phục mọi thứ. Lúc ấy, sẽ vô tư mà theo đuổi giấc mơ, sẽ vì một ánh mắt mà đuổi theo đến tận chân trời. Giống như anh bạn trẻ Đoàn Vũ Thành.

Một ngày rực nắng vào năm cuối cùng của cấp ba, sự chú ý của Đoàn Vũ Thành đã lỡ va phải ánh mắt của La Na, cuối cùng chẳng thể dời đi được nữa. Mà khi ấy, ánh mắt của La Na lại cực kỳ có giá trị, bởi vì cô chính là huấn luyện viên của đại học A đến tuyển chọn vận động viên. Một cú nhảy vô tình của cậu, đã khiến cô thực sự chú ý.

Thế nhưng, “va phải” ánh mắt của La Na thì sao chứ? Rốt cuộc cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của chủ nhiệm Vương, bởi vì nội dung nhảy cao chỉ có một suất. Thế nên, dù vô cùng tiếc nuối, La Na chẳng thể nào mang cậu đi theo. Đoàn Vũ Thành cũng không buồn, cậu chỉ nói với cô một câu trước khi rời đi.

Hãy đợi tôi nhé. Tôi nhất định sẽ đến đại học A tìm chị.

Một cơn gió thoảng mùa hè, mát lành thật đấy nhưng liệu có thể lưu lại bao lâu? Ít ra đối với La Na thì ấn tượng về một học sinh có tố chất thể thao cũng chỉ dừng lại ở mùa hè năm ấy. Nhưng đối với Đoàn Vũ Thành thì khác, ngay từ thời điểm cậu mạnh dạn đưa tay gỡ cặp kính râm của cô xuống, thì La Na đã không chỉ là một huấn luyện viên nữa rồi.

Một năm sau đó, Đoàn Vũ Thành thực sự vào được đại học A, lại không phải bằng con đường thể thao tuyển thẳng. Chính điều này đã gây bất ngờ rất lớn cho La Na. Bởi vì cô luôn nghĩ rằng, thể thao và trình độ văn hóa, thường không đội trời chung. Ông trời vốn không cho ai toàn vẹn cái gì cả, ấy thế mà Đoàn Vũ Thành lại được cả hai. Cậu đã thực hiện đúng lời hứa mà vốn dĩ cô chỉ cho là bốc đồng khi đó. Và thế là, “con đường rực lửa” đã bắt đầu.

Đoàn Vũ Thành là một chàng trai trẻ rất khác biệt, chơi thể thao rất giỏi nhưng lại không hề thô kệch, mà hoàn toàn ngược lại, đẹp trai và đầy sức sống. Mọi thứ đối với cậu, dường như đều là thử thách. Chỉ cần La Na muốn, cậu đều cố gắng để vượt qua.

Từ khi bắt đầu đến với thế giới đại học, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ tập luyện, là sinh viên khoa Tài chính nhưng đồng thời cũng là tuyển thủ đội điền kinh. Mỗi ngày nhìn cậu cố gắng, tự khám phá giới hạn của bản thân, hình như La Na cảm thấy, chàng trai này đang muốn nói gì đó với mình. Chỉ có điều, làm huấn luyện viên chuyên nghiệp nhiều năm, EQ của cô lại vứt đi đâu mất rồi.

Cuộc sống sinh viên vốn không có nhiều biến cố, nhưng đối với vận động viên thì khác. Đa số đều không giống như Đoàn Vũ Thành còn có lựa chọn thứ hai, hầu như bọn họ ngoài chơi thể thao và thi đấu ra thì chẳng còn gì cả. Thế nên, khi bị chàng trai trẻ với nỗ lực vượt bậc dần dần chiếm ưu thế, đã có rất nhiều vấn đề nảy sinh, những mặt xấu xa, những góc khuất phi thể thao ngày càng lộ rõ, và không ai khác, Đoàn Vũ Thành chính là nạn nhân.

Nhưng quân tử không đo lòng tiểu nhân, cậu vô tư không truy cứu, chỉ dốc hết sức mình chứng minh bằng năng lực thực sự. Cuối cùng, sự cố gắng ấy đã được ghi nhận, bởi bạn bè, bởi chiến hữu, bởi các huấn luyện viên, và bởi người mà cậu quan tâm nhất, La Na.

Tuổi trẻ có gì tốt?
Cái gì cũng tốt, chỉ có kinh nghiệm là chưa đủ. Đoàn Vũ Thành cái gì cũng tốt, nhưng vẫn là một chàng trai non trẻ. Thất bại cũng sẽ đau lòng, bất lực cũng sẽ khóc, có lúc sẽ không nghe lời, còn có thể nổi loạn. Những khi ấy, cái mà cậu cần nhất chính sự chân thành. Những đối thủ lúc nào cũng chực chờ vượt qua cậu, ấy vậy mà lại sẵn sàng cùng cậu đi giải tỏa, những huấn luyện viên lúc nào cũng mắng mỏ khinh thường thành tích của cậu, ấy vậy mà lại không tiếc công sức kéo cậu lên từ vũng bùn. Người con gái chưa từng nhận ra tâm ý của cậu, ấy vậy mà lại không ngừng cố gắng mang đến cho cậu một cơ hội mới.

Tất cả những điều đó, đã mang đến một Đoàn Vũ Thành ngày hôm nay. Không thể là vận động viên nhảy cao nhất, cũng không phải là vận động viên chạy cự ly ngắn 100m nhanh nhất, nhưng chính là một vận động viên toàn năng nhất. Vấp ngã, rồi đứng dậy, cậu đã trưởng thành. Bằng chính đam mê, nhiệt huyết, bằng tình yêu với thể thao, và bằng tình cảm với cô giáo La Na.

“Con đường rực lửa”, câu chuyện của những số phận, những mảnh đời gắn liền với thể thao. Đó có thể là những mầm non thiên phú được phát hiện và rèn giũa như Mao Mậu Tề, đó có thể là những con ngựa bất kham như Lý Cách, đó có thể là những người chỉ là rẽ ngang khi chưa tìm được mục tiêu của mình như Lưu Sam hay Giang Thiên, đó có thể là những người từ khi sinh ra đã xem thể thao là sinh mệnh, giống như Đoàn Vũ Thành. Nhưng cho dù là vì bất cứ lý do gì, đã bước chân trên con đường này, chỉ có thể chạy trên lửa mà thôi.

Không chỉ là về cuộc sống của những vận động viên với cường độ tập luyện khi vào giải đấu, mà còn là tâm huyết của những người huấn luyện với sự quan tâm từ thành tích cho đến cuộc sống hằng ngày của học trò. Câu chuyện cho chúng ta thấy được rất nhiều khía cạnh trên sân thể thao, những hiểu biết về nền thể thao thế giới, những kỷ lục, những giới hạn. Nhưng nhiều nhất chính là mục tiêu phải hoàn thành trước mỗi chặng đường. Luôn phải biết ta đang đứng ở đâu, cần phải làm gì, và đạt được những mục tiêu nào. Không nhất định phải vô địch, nhưng nhất định phải chiến thắng chính mình.

Tràn ngập trong không khí là mùi của mồ hôi rơi xuống khi tập luyện, là vị mặn của nước mắt khi thất bại, là vị tanh của máu khi chiến đấu vì mục tiêu, là âm thanh của tiếng cười và lời chúc khi bắt đầu và kết thúc mỗi giải đấu. Con đường này không dễ đi, mỗi một vận động viên là một ngọn lửa, hừng hực toả ra thứ ánh sáng của nhiệt huyết và tuổi trẻ.

Không giống như những câu chuyện ngôn tình khác, tình yêu của Đoàn Vũ Thành và La Na không chỉ là tình yêu đôi lứa đơn thuần, mà gắn liền với sự phấn đấu, với lý tưởng và đam mê, với cái nhìn rộng hơn và xa hơn đối với thể thao chuyên nghiệp.

Cho nên, tôi đã đắn đo rất nhiều khi lựa chọn kết cục cho câu chuyện này là open ending. Kết thúc mở này không phải là sự lơ lửng giữa đau khổ và hạnh phúc, cũng không phải là sự mờ mịt về tương lai, mà chính là sự không giới hạn.

Câu chuyện dừng lại ở buổi lễ tốt nghiệp của Đoàn Vũ Thành mặc dù anh chưa hoàn thành học trình, dừng ở lời cầu hôn của anh mặc dù anh chưa nhận được câu trả lời của La Na, dừng ngay trước trận thi đấu quan trọng mang tính quyết định về sự nghiệp thể thao của anh. Không ai biết sau đó, Đoàn Vũ Thành có thực hiện được mục tiêu mà anh đã hứa hay không, không ai biết bọn họ sẽ kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi, cũng không ai biết sau giải đấu đó anh sẽ phá được những kỷ lục nào. Đó là lý do, tại sao kết thúc mà lại “mở”.

“Con đường rực lửa”, con đường của nhiệt huyết và đam mê, con đường dành cho những ngọn lửa hừng hực cháy bỏng từ trái tim của những con người phấn đấu vượt qua giới hạn của bản thân. Con đường không có điểm đến, cũng không có điểm dừng chân, chỉ có sự nỗ lực không ngừng để chinh phục từng mục tiêu.

Đoàn Vũ Thành làm được, bạn cũng có thể.

“Anh hy vọng, sẽ mãi mãi là niềm tự hào của em, La Na.”

Trả lời