Review Truyện Đêm Sương

ĐÊM SƯƠNG

Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nghiệp giới tinh anh, thương nhân – diễn viên, SỦNG NGƯỢC đan xen, cảm động, HE.
Độ dài: 70 chương + 10 NT
Tình trạng: Hoàn.
Văn án:
Châu Liêm Nguyệt bỏ rất nhiều tâm sức để nâng đỡ một diễn viên vô danh tiểu tốt, khiến người ta khó mà hiểu nổi.
Hỏi anh vì sao.
Chẳng vì sao cả, chỉ cảm thấy sự cứng cỏi của cô rất thú vị.
Vì cái thú vị này, Châu Liêm Nguyệt lộ diện, chi tiền…
Cuối cùng, đến cả trái tim cũng dồn vào theo.
Kết quả lại phát hiện ra, cô diễn viên kia chẳng có chút tình cảm nào với anh cả.
Trái tim của cô thuộc về người khác.

“Nam Gia, nếu anh c hết trước em, trên bia mộ, anh muốn khắc tên em.”
“Nếu c hết sau em thì sao?”
“Những ngày tháng cô đơn tẻ nhạt sau khi em đi, chính là bia mộ cho quãng đời còn lại của anh.”

Không gì có thể khiến người như Châu Liêm Nguyệt phải cúi đầu.
Ngoại trừ Nam Gia.
Có một lần nghe nhạc, Châu Liêm Nguyệt nói, “cô ấy” trong ca từ đổi thành “anh ấy” có thể khái quát một cách chuẩn xác câu chuyện mục rữa dung tục này.
… “Thà để cô ấy rơi xuống hồng trần, làm người nhận lấy thương đau.”
***
Có khi, một ánh mắt thoáng qua trong phút chốc ngắn ngủi và rồi vụt đi chớp nhoáng lại chính là cả một đời.
Cứ nghĩ đó là tia sáng, thật ra là bản thể của đêm đen. Cho rằng mình được cứu rỗi, hoá ra mình chỉ là một con tốt thí mạng. Trên đời này, nào có kẻ nào cứu được sinh mạng của kẻ nào?
Nếu cô là Nam Gia của năm mười tám tuổi, cô sẽ tin vào thứ tình yêu tuyệt đẹp trong thế giới tiểu thuyết, sẽ tin vào tình cảm chân thành nồng thắm của anh chàng hoa si cố chấp nọ. Nam Gia của năm mười tám tuổi xinh đẹp kiêu kỳ, cô toả sáng chói lòa, bừng bừng khí thế hăng hái tiến về tương lai. Cô của khi ấy, thứ dư dả nhất là tương lai.
Mười tám tuổi, cô có hết tất thảy mọi thứ, bao điều ấy khiến cô diễn viên Nam Gia tuổi hai mươi sáu thấy hoài niệm. Giờ đây, tương lai trở thành thức quà xa xỉ mà cô chẳng dám mong cầu. Khoảnh khắc mọi cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt, cô chỉ có thể bất lực dõi theo tia sáng sau cuối đang dần khuất lấp. Còn Nam Gia của ngày ấy, cũng đã vĩnh viễn giã từ cuộc đời này.
Có khi ta chỉ muốn phong bế chính mình với thế giới, hòng tự gặm nhấm vết thương sâu hoắm đang nhói đau từng cơn, ta mong sao cơn đau ấy nhanh chóng qua đi, rồi ta lại chẳng tài nào hiểu được, tự hỏi chính mình, hết đau rồi thì ta sẽ ra sao? Đó là khi ta chẳng còn đau đáu về “hiện tại” hay “tương lai” nữa, mà ta đã đi đến nỗi niềm băn khoăn giữa “sống” hay “tồn tại”, ranh giới của “sống tiếp” hay “c hết đi”.
Nam Gia từng nói với anh rằng, “… Sống, thật ra là đang c hết đi hết lần này đến lần khác… hoặc là một kiểu không thể giải thoát, cứ luẩn quẩn mãi trong vòng lặp vô hạn của cái c hết…”
Chẳng một ai biết cô đã từng trải qua chuyện gì, cũng chẳng ai biết cô đang hằng ký thác sự sống của mình vào một nỗi hận, một nỗi hận mà cô chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng mình. Người ta chỉ biết rằng, Nam Gia là một diễn viên, thật giả bất phân, chẳng hề dễ đoán.
Nam Gia cứ lững thững thẩn thơ mà sống như thế, cho đến ngày cô gặp được một người nọ.
Châu Liêm Nguyệt, người cũng như tên, anh xa cách muôn trùng, anh tựa ánh trăng treo nơi phương xa, trông xa vời vợi mà cũng lạnh lẽo đến vô cùng vô tận. Anh giống như một mảng màu xám xịt đặc quánh, một điểm mờ nằm ngoài vùng xác định, khi anh trầm mặc, chẳng một ai có thể sánh bằng anh.
Có khác chi bao câu chuyện cổ tích hoang đường đầy loè loẹt ngoài kia đâu, ấy là cuộc gặp gỡ giữa hai con người chẳng cùng một thế giới, sau đôi ba lần gặp gỡ, số phận điểm tên rồi trao ban một khởi đầu mới.
Đáng tiếc thay, nơi đây là hiện thực, chẳng phải là thế giới cổ tích, anh là người mua, còn cô chỉ mang phận kẻ bán. Nghiễm nhiên họ đều coi mối quan hệ này là một phi vụ mua bán sòng phẳng, đôi bên cùng có lợi. Nghe thật bạc bẽo biết bao, nhưng kể ra cũng chẳng có gì là lạ, bởi lẽ, khi loại bỏ tầng quan hệ mỏng manh này, họ chẳng là gì của nhau cả.
Người vô tình, kẻ bặt thinh, cứ thế, Châu Liêm Nguyệt và Nam Gia dần hình thành nên một sự ăn ý vô hình, họ để mặc con tim đang xao động thổn thức, như chẳng nhận ra chút rung động ấy mà cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ kỳ quặc này.
Dần dà, có một thứ tình cảm dần bén rễ rồi sinh sôi nảy nở. Chẳng hiểu ai là người khởi đầu xé tan lớp màn ngăn cách ấy ra, xé toạc con tim đang âm ỉ đau vì thương tích đầm đìa, cũng khiến người đớn đau xé lòng.
“Anh có cảm thấy vui không? Nhìn em đau khổ ấy.”
“Không. Chỉ thấy trống rỗng.”
Hoá ra bao câu chuyện xưa tưởng như nhỏ bé vụn vặt ấy, lại chính là những khoảng không trống rỗng chẳng cách nào lấp đầy được.
Trái tim con người cũng chỉ là máu, là thịt, nào đâu phải là sắt, là đá.
“Là bản năng có thể theo đuổi mà không cần cảm thấy bị sỉ nhục, là thuở ban sơ của vườn địa đàng, là căn nguyên của biết bao tác phẩm nghệ thuật.
Là ph eromone, do pamine, ad renalin, là khi cảm thấy mình tồn tại, mà lại chẳng phải tồn tại.”
Nếu không có Châu Liêm Nguyệt, cô sẽ c hết ư?
Không, có lẽ là không, nếu không có anh, Nam Gia vẫn sẽ là Nam Gia, cô vẫn sẽ vui sống, chỉ là, cô sẽ sống mòn sống mỏi, sống hoài sống phí, sau cùng, khi cùng đường bí lối mà chẳng tìm ra lối thoát, sẽ chọn cách thức cực đoan nhất mà gửi lời chào đến thế giới này.
Về phần anh, nếu không có Nam Gia, anh sẽ ra sao? Chẳng ra sao cả, anh vẫn cứ là anh, anh ôm đồm trách nhiệm của anh, sống trong bao nỗi niềm dằn vặt và chẳng thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Anh vẫn sẽ sống, chỉ là, anh chẳng thể thấy được ánh sáng một lần nào nữa.

Mình từng đọc rất nhiều thể loại truyện, có lẽ hai thể loại truyện mà mình thích đọc nhất là thực tế và thanh xuân vườn trường. Và đây là một bộ truyện thực tế, lần này mình vẫn đến với Minh Khai Dạ Hợp theo như bao cách đã từng, mình ấn tượng trước câu “những ngày tháng cô đơn tẻ nhạt sau khi em đi, chính là bia mộ cho quãng đời còn lại của anh” và rồi chọn đọc truyện.
Mình rất thích văn phong tình mà không bi, nhẹ nhàng mà đong đầy cảm xúc của truyện (kể cả những bộ truyện khác của tác giả này). “Đêm sương” dưới ngòi bút Minh Khai Dạ Hợp vẫn “tình” vô cùng. Bối cảnh ở Bắc Thành, nhưng không còn là câu chuyện của chàng lãng tử quay đầu nữa, mà đây là câu chuyện giữa hai con người từng bị số phận “ngộ thương” và từng “trắng tay” trong chính cuộc đời mình.
Họ là liều thuốc mạnh mà cũng là tâm bệnh không thể chữa trị dứt điểm của nhau.
Châu Liêm Nguyệt che chắn cho cô, kéo cô ra chốn bùn lầy, là ánh trăng tưới tắm linh hồn cô.
Nam Gia giúp anh thoát khỏi mái hiên ẩm thấp, bước ra khỏi bóng đêm tội lỗi, là cơ hội tái sinh của anh.
Người ta chẳng thể chỉ ra đâu là một tình yêu hoàn mỹ, đâu là một tình yêu bình thường, vì chẳng một ai có thể chỉ mặt điểm tên thứ cảm xúc mang tên tình yêu.
“Mọi người sẽ miêu tả tình yêu của mình thế nào?
Nam Gia sẽ nói:
Tôi bôn ba trong bóng đêm u tối, ngụp lặn trong đầm lầy giá băng, ôm lấy một vầng trăng ấm nóng khôn cùng.”