Review Truyện Chúng Ta Kết Hôn Thôi

CHÚNG TA KẾT HÔN THÔI

Tác giả: Giảo Xuân Bính
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, cưới trước yêu sau, chức nghiệp tinh anh, thợ thêu thủ công mỹ nghệ – tổng giám đốc không ngang tàng hống hách lắm, thâm tình, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 73 chương
Tình trạng: Hoàn.
Giới thiệu:
Trác Dụ không phải quân tử mà cũng chẳng dính dáng gì đến cái gọi là lịch thiệp.
Ngày hôm đó đưa người đến “Giản Yên” để lấy sườn xám, bên trong tiệm không có người, mãi mới có một âm thanh dịu dàng ấm áp từ sau cánh cửa vang lên: “Xin chào, anh Trác.”
Trác Dụ xoay lại, đây là lần đầu tiên anh gặp Khương Uyển Phồn.
Điếu thuốc trên tay quên cả châm lửa, lời nói đến bên miệng cũng không còn nhớ để thốt ra.
Trong lòng Trác Dụ nảy sinh một suy nghĩ…
Đời này của anh không xong rồi.
Thợ thêu thủ công mỹ nghệ x Tổng giám đốc không ngang tàng hống hách lắm.
Vừa gặp đã yêu. Từ đeo đuổi c hết đi sống lại cho tới kết hôn sinh sống được như ý nguyện.
Thiên về cuộc sống hằng ngày. Nam chính không hoàn hảo. Kết hôn trước, sau lại càng yêu hơn?
[Hy vọng em không bị thói đời quật ngã, mãi mãi có lập trường riêng.
Còn khi đứng bên cạnh anh, có thể sống như một cô gái thuần khiết, rạng ngời.]
***
“Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…” *
Cả hai người Trác Dụ và Khương Uyển Phồn tựa như hai đường thẳng song song. Trác Dụ là doanh nhân, quanh năm suốt tháng là những cuộc họp hành, là những con số khô khan đầy mùi tiền bạc. Khương Uyển Phồn hoàn toàn ngược lại, cô là một nghệ nhân, là một truyền thừa sáng giá của ngành thêu thùa, thế giới của cô là màu sắc sợi chỉ tơ, là đường kim lên xuống điệu nghệ, là ý nghĩa của từng bức tranh thêu đậm mùi dân tộc. Đặt hai người ở cạnh nhau, thật ra, không khác gì là mặt trăng và mặt trời…
Dù là hai đường thẳng song song nhưng một khi một bên đã có tình, thì ắt sẽ kiếm ra điểm để mà giao thoa. May mắn thay, điểm giao thoa ấy lại nằm ở chính người bạn thân của Trác Dụ.
Có lẽ suốt cuộc đời này, Trác Dụ sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc anh gặp được Khương Uyển Phồn – tình yêu của cuộc đời anh. Đó là một ngày như mọi ngày, vẫn là những giờ phút gấp gáp, những dòng xe vội vã không hề lệch nhịp sinh hoạt của Trác Dụ.
Tơ hồng đã thả, đương nhiên cũng phải tới lúc hoà quyện, ấy là lúc anh nghe thấy giọng nói êm tai từ bên trong cửa hàng vang lên, giọng nói ngọt ngào dịu dàng không khác gì mật ngọt vô tình rót đầy trái tim Trác Dụ.
Trác Dụ đẹp trai, tài giỏi, cả thành phố đều biết, Trác Dụ có người yêu có tình trường phong phú, cả thành phố ai cũng đồn đại, đẹp trai không phải tội, nhưng đẹp trai đi cùng nét mặt ngả ngớn thì chính là minh hoạ sống cho bốn chữ “văn nhã bại hoại”, khi đó, nó lại là câu chuyện khác. Là lợi thế nhưng đồng thời cũng là khuyết điểm, thế nên đường đeo đuổi vợ của sếp Trác cũng khá gian nan.
Trác Dụ là ai chứ, đường đường là sếp tổng tài ba, há có thể bỏ qua cơ hội đánh cược cùng trái tim mình ư? Bao nhiêu “mưu hèn, kế bẩn” anh đều lấy ra dùng hết, dùng xe của bạn thân, đưa em gái làm bình phong, bịa chuyện làm tài xế xe công nghệ… sếp Trác ngày ngày tạo mối quan hệ, cố gắng gầy dựng cảm giác tồn tại trong mắt Khương Uyển Phồn…
Có lẽ ông trời không nỡ phụ người có tình, từ trong gian nan thử thách ông thảy ra cơ hội cho Trác Dụ. Ngày ấy xuất phát từ một hiểu lầm ngớ ngẩn, Trác Dụ phóng xe hơn bốn trăm cây số về tận quê nhà thăm cô, ông lại ngứa mắt cái cảnh hai người bịn rịn mãi không bày tỏ, trời cao phất tay tạo nên cơn hoạn nạn, để người anh hùng Trác Dụ hiểu được chữ “tình” không cần quá khoa trương và bày vẽ, thật ra chỉ cần dùng hành động là đã đủ khiến mỹ nhân động lòng,
“Dưới biến cố bất ngờ xảy ra hôm nay, Khương Uyển Phồn mới cảm thấy, trên ý nghĩa nào đó, cuộc sống là một đề bài phải lựa chọn mà người ta không có chút sức lực chống cự nào.
Sống hoặc là c hết, trong giây phút mà thôi.
Mà trong một giây, cô thấy rõ mặt Trác Dụ, cô bừng tỉnh. Anh ở nơi này, là một đề bài kiên định mà cô phải chọn.”
“Khương Uyển Phồn.” Anh nhỏ giọng: “Anh thực sự thích em. Thích tới trình độ nào, anh không dám nói. Nhưng giống như vừa rồi, anh nhảy xuống nước lũ, muốn gặp em, muốn bảo vệ em, muốn cứu em là bản năng. Thích một cô gái khó biết bao nhiêu, anh phải cho cô ấy sống thật tốt…”
“Mưa gió gào thét bên tai biến ảo thành tuyết trong rơi trên đầu, lòng Khương Uyển Phồn yên tĩnh, hai tay theo bản năng nhẹ ôm lưng Trác Dụ.
Vận mệnh như con kiến, một lần thất bại là cách xa ngàn dặm.
Ai nói nhân gian chỉ toàn là đoàn viên?
Chẳng qua là sống sót sau tai nạn, giành giật sớm chiều mà thôi…”
“Anh có cái gì cũng sẽ cho em cái đó. Chỉ cần em đồng ý. Chỉ cần em đồng ý…” Trác Dụ nhẹ nhàng áp sát lên cần cổ ấm áp của cô, khàn giọng nói: “Khương Uyển Phồn, chúng ta kết hôn thôi…”
*
Cuộc đời của mỗi người là một bản thể riêng biệt, bất kỳ một người nào cũng sẽ ít nhất có một lần ước mong nhìn thấy trước tương lai, vì tò mò chẳng hạn, nhưng chắc chắn không ai có thể điều khiển được cuộc đời mình đi đúng một quỹ đạo như mình hằng mong muốn.
Trác Dụ vốn là một chàng trai đầy sức sống, lúc còn thiếu niên anh cũng từng là đứa con ngỗ nghịch khi cãi lời bố đi theo ước mơ của riêng mình. Người trẻ tuổi lúc được làm theo bản năng của mình, đó là thời kỳ sức trẻ hừng hực, thanh xuân dồi dào, nhưng đương lúc tuổi trẻ phải đối diện với biến cố gia đình, thì lúc ấy nên gọi tên là gì?
Gia đình tan nát vì bố qua đời đột ngột, mẹ đi bước nữa, cô ruột vì tai nạn bố gây ra mà tương lai hoàn toàn sụp đổ… tất cả ập tới khiến Trác Dụ không còn thấy con đường cho bản thân, anh phải thay bố gánh vác gia đình, chăm sóc em gái, trả giá cho tội nghiệt từ bố, tạm biệt ước mơ rực cháy trong tim anh.
Thoạt nhìn, Trác Dụ là anh chàng ngả ngớn, cả thành phố đồn đãi anh là gã hạ lưu vướng tin đồn với biết bao nhiêu cô gái, nhưng chưa có ai trong số họ có thể đưa ra chứng cứ xác thực cho tin đồn. Ở ngoài thì bị người khác đồn đại, ở nhà lại bị gia đình cô ruột lợi dụng, xem như một người làm công vô cùng đúng đắn. Trác Dụ của thời điểm đó sống tạm bợ, anh chỉ có hai mục tiêu trong cuộc đời mình: Em gái và công ty.
Trác Dụ tựa như chú đại bàng khổng lồ của bầu trời bị trói buộc dưới mặt đất tầm thường, đại bàng ngỡ như mãi mãi chỉ có thể thờ ơ sống qua ngày, nhưng rồi bỗng có một ngày, chú đại bàng ấy đi lạc vào vùng đất thần tiên.
“Khương Uyển Phồn chính là gió mát trên sông, cá bơi dưới nước. Cô giống hình ảnh đẹp nhất trong bộ phim được lấy ra phóng lớn, hận không thể cài đặt thành hình nền điện thoại di động.”
Trái tim khô cằn của Trác Dụ lại lần nữa được tưới mát, giống như mầm non vùi mãi dưới đất xốp, đến một ngày mầm non nứt vỏ đội đất và đón ánh mặt trời, suốt quá trình anh đeo đuổi Khương Uyển Phồn mới thấy, hóa ra cái mác “chàng trai hào hoa phong lưu” là sai lầm.
Thật ra nếu xem hết quá trình, chúng ta có thể nhận ra, việc Khương Uyển Phồn đồng ý kết hôn với Trác Dụ không hề bốc đồng một chút nào, cô gái nào có thể chống cự lại được một anh chàng đẹp trai ngày nào cũng trồng cây si xung quanh mình, người con trai ấy biết lúc nào nên lánh mặt tránh khiến cô phiền hà, vì cô mà học thêm đấm bóp… anh từ tốn tạo điểm nhấn để giúp cô lưu giữ ấn tượng về mình.
“Vốn muốn gạt em, nhưng hiện tại lại không muốn nữa. Không phải tiện đường, không phải ngẫu nhiên gặp được, không phải trùng hợp, tôi cố ý từ thành phố C lái xe trở về gấp chỉ muốn gặp em, rất muốn, rất muốn gặp em, nói với em một tiếng: Sinh nhật vui vẻ.”
Tất nhiên, có công đeo đuổi có ngày thành công, cái cảm giác lâng lâng khi Trác Dụ nhớ về cái gật đầu đồng ý của cô, anh hồi hộp và chỉ muốn ngồi chờ trời mau sáng, ngồi canh ngay bên cạnh để cô không có cơ hội hối hận. Từng con chữ khắc họa hình ảnh một anh chàng Trác Dụ thân người thì cao to nhưng trái tim lại mong manh, cả quả tim anh đặt vào tay Khương Uyển Phồn, hận không thể ngay lập tức cho cô thấy tấm lòng anh yêu cô sâu đậm đến nhường nào…
Tình yêu là cảm xúc, là sự trừu tượng không có hình hài, thế nên hai con người họ không hề quan tâm đến thời gian họ quen biết nhau, tất cả đều dựa vào cảm xúc cùng sự chân thành của đối phương. Khởi đầu là vụng về, nhưng chỉ cần cả hai cùng cố gắng, sự vụng về sẽ dần được cải thiện, dù cho bao nhiêu gian khổ, nhưng nếu “đồng vợ đồng chồng” thì mọi sự đều sẽ đạt kết quả tốt đẹp.
“Yêu em vì ta ghét buồn
Yêu em vì ta ghét hờn
Yêu em vì ta khinh khi dối gian
Yêu em vì ta chán người
Yêu em vì ta chán đời.” **
Nửa phần sau của câu chuyện là sự cố gắng xây dựng gia đình và thực hiện mơ ước của Trác Dụ và Khương Uyển Phồn, nếu anh từng là chú đại bàng sải cánh rộng nơi trời cao nhưng vận mệnh trêu ngươi bó buộc anh, thì nay, đại bàng như được tiếp thêm sức mạnh, đôi cánh anh mạnh mẽ, không còn gông xiềng bó buộc, được vợ hậu thuẫn nên anh tự tin gây dựng sự nghiệp, và dẫu cho quá trình ấy có gian nan ra sao, Trác Dụ vẫn cố gắng vượt qua tất cả.
Một câu chuyện tình yêu không quá drama, không quá ngôn tình, như cung đàn ngân nga từ nốt trầm đến nốt cao, như ly trà gừng ấm nồng sưởi ấm lồng ngực lạnh lẽo, như bức tranh hài hòa sắc màu và cảm xúc, sắc ấm của tình cảm gia đình, bè bạn, sắc xanh lạnh lẽo của thời kỳ đen tối buồn bã và sắc đỏ của tình yêu nồng nàn.

Đọc truyện tại: https://truyen5zz.com/chung-ta-ket-hon-thoi