Review Truyện Chú Không Thể Nhẫn

chú không thể nhẫn

CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN

Tác giả: Tô Oản
Thể loại: Hiện đại, tiểu thúc, thanh mai trúc mã, siêu sạch siêu sủng siêu siêu ngọt, nhẹ nhàng ấm áp, HE.
Độ dài: 67 chương
Tình trạng: Hoàn edit

Link đọc https://truyen5zz.com/chu-khong-the-nhan

——————–

Khoảng cách chênh lệch về tuổi tác giữa hai người yêu nhau, bao nhiêu là đẹp? Câu trả lời chính là: đã yêu rồi, điều đó có còn quan trọng không?

Khoảng cách đó, tùy vào thời điểm mà hai người gặp nhau, tùy vào thời điểm mà hai người xác định tình cảm của chính mình. Hai người thấy đẹp, thì chính là đẹp. Giống như trường hợp của Mục Nhạc và Diệp Dung, là 9 tuổi.

Mục Nhạc 18 tuổi ra nước ngoài, 10 năm sau quay về. Rất nhiều thứ đã thay đổi, rất nhiều thứ anh không còn nhận ra nữa, trong đó có cô gái nhỏ Diệp Dung. Một người đàn ông trưởng thành, tính tình thành thục ổn trọng, giấu đi 10 năm lao đao gian khổ bên ngoài, cũng lấy đi 10 năm ký ức của một cô gái, chỉ là… anh không biết.

Diệp Dung cùng Mục Nhạc trải qua 9 năm đầu đời của cô, tiếp theo lại trải qua 10 năm nuôi dưỡng ký ức đó. Không phải đau lòng, mà là ủy khuất. Sẽ có nhiều người không hiểu, một cô bé 9 tuổi thì có thể nghĩ được gì xa xôi như vậy? Nhưng Diệp Dung không giống như những cô bé bình thường đó, cô không được khỏe mạnh. Sinh non và có một trái tim yếu ớt, cuộc đời của Diệp Dung may mắn bởi vì luôn được yêu thương và che chở từ nhỏ đến lớn. Trong quá trình đó, Mục Nhạc chính là một phần không thể tách rời.

Thế nên, trong tâm tư của cô gái nhỏ, anh tiểu Nhạc chính là chỗ dựa, là một người sẽ không bao giờ bỏ quên cô. Ấy vậy mà, anh lại thật sự quên. Thế giới của cô gái nhỏ có anh, chỉ toàn là anh. Nhưng thế giới của anh, có cô, nhưng chưa phải là tất cả.

Một lời hứa thoảng qua lúc chia tay, Mục Nhạc lại để bận rộn cùng khó khăn che lấp mất. Nhưng Diệp Dung thì không, cô tâm niệm trong lòng mình, anh nhất định sẽ quay về, như lời anh đã hứa.

Nhưng ai rồi cũng sẽ lớn dần lên. Quãng thời gian nhạy cảm nhất trong lúc trưởng thành của một cô gái đã không có hình bóng của anh. Chẳng trách khi Mục Nhạc trở về lại cảm thấy Diệp Dung đối với mình xa cách như vậy. Cô lớn lên xinh đẹp, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, nhưng chỉ là đối với anh có chút cẩn trọng, có chút … dè dặt và tự ti.

Anh đã không còn là anh Tiểu Nhạc ngày đó nữa rồi, anh đã trở thành “chú nhỏ” của Diệp Dung. Cái danh xưng này khiến Mục Nhạc giật mình nhận ra, thì ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Vẫn là khoảng cách 9 tuổi, nếu như ngày trước là Diệp Dung cùng anh sánh vai, thì bây giờ cô đã tự mình lùi lại phía sau, an an tĩnh tĩnh là một hậu bối, và sánh vai cùng với cháu trai của anh, Mục Tiêu.

Khi Mục Nhạc nhận ra tình cảm của chính mình, anh cũng không biết nên làm thế nào cả. Bởi vì Diệp Dung quá hiền, quá dè dặt, nhưng vẫn như cũ đối xử tốt với anh. Anh không biết, đó là vì tình cảm gia đình, hay là vì chính anh. Cho đến một ngày…

Người ta mượn rượu tỏ tình, còn Diệp Dung mượn rượu… mắng người. Mà người cô mắng, chính là Mục Nhạc. Thế nhưng, người bị mắng không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn vô cùng vui sướng. Bởi vì cô mắng anh đã không giữ lời hứa, cô mắng anh đã để cô đợi lâu như vậy, cô mắng anh… không để ý đến mình.

Thì ra, cô gái nhỏ, còn có một mặt sinh động như vậy, thật tình bày tỏ như vậy, vẫn … chờ đợi anh như vậy. Thế nên, Mục Nhạc ngay lập tức hạ quyết tâm, mang cô gái nhỏ về nhà.

Có lẽ kiếp trước anh đã cứu cả dải ngân hà, cho nên kiếp này ông trời mới cho Mục Nhạc thêm một cơ hội. Thời gian anh đi xa, Mục Tiêu luôn là người ở bên cạnh Diệp Dung, đúng với cụm từ thanh mai trúc mã. Nhưng may mắn thay, cháu trai của anh chỉ xem như sự ân cần chu đáo của Diệp Dung chỉ là của một người thân, cho nên chưa từng để ý. Cho đến khi “chú nhỏ” quay về và từng bước kéo Diệp Dung về bên mình, Mục Tiêu mới ngỡ ngàng nhận ra mình cũng thích cô gái này đến như vậy. Thế nhưng, cũng đã muộn mất rồi.

Vậy còn Diệp Dung? Chính vì quá chấp niệm với ký ức mà “chú nhỏ” mang lại, cô đã khép mình suốt từng ấy năm, ngoan ngoãn làm một người con hiếu thảo của cả hai nhà Mục Diệp. Nhưng đến khi Mục Nhạc lại một lần nữa đến bên cô, thừa nhận tình cảm của chính mình, bản thân Diệp Dung lại không dám chấp nhận. Cô sợ hãi, sợ rằng mình không còn đủ 10 năm để ôm thêm bất kỳ một ký ức nào nữa, bởi vì bây giờ cô đã trưởng thành.

Cuối cùng, Mục Nhạc phải tự tay cởi bỏ nút thắt trong lòng cô gái nhỏ, từng bước vừa dụ dỗ vừa ép buộc khiến Diệp Dung mở lòng với mình thêm một lần nữa.

“Chú không thể nhẫn” có một tiết tấu rất chậm, có lẽ là dựa theo tính cách mềm mại nhẹ nhàng của Diệp Dung mà tiến triển. Cô đối với mỗi sự vật sự việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, rất kiên cường cho dù thân thể không hoàn toàn khỏe mạnh. “Chú nhỏ” đương nhiên không thể chần chờ, bởi vì cô gái này quá tốt, xung quanh lại có quá nhiều người yêu thích như vậy. Nếu anh không thần tốc mang cô về bên mình, không chừng lại mất đi một lần nữa. Cho nên, tuyệt đối không thể “nhẫn”.

Câu chuyện tuy chậm nhưng nhịp điệu nhẹ nhàng, nội tâm của tất cả các nhân vật được khắc họa chi tiết trong từng ánh mắt, hành động. Thái độ của các trưởng bối, sự thông suốt của Mục Tiêu, chuyển biến trong nội tâm của Diệp Dung khi một lần nữa đối diện với chuyện tình yêu, những hành động ngọt ngào của Mục Nhạc và cô gái nhỏ, còn có những lần “ủy khuất” có tính toán của Mục Nhạc khiến Diệp Dung dở khóc dở cười mà an ủi anh. Tất cả đều là những nốt nhạc đệm êm ái cho mối tình trong sáng của “hai chú cháu” này.

Tình cảm của Mục Nhạc đối với Diệp Dung là mười phần thương yêu chiều chuộng, thực sự xem cô là báu vật mà nâng niu từng chút một. Đối với một Diệp Dung đơn thuần đến khờ khạo trong chuyện tình cảm, nhưng lại rất rõ ràng và dứt khoát sau khi đã xác định, chính là mẫu người mà không một ai muốn làm tổn thương.

Thế nên, tất cả mọi người tuy có hơi bất mãn về hành động “gặm cỏ non” này của Mục Nhạc, nhưng vì cô gái nhỏ thực sự thích anh, cũng bởi vì anh mà dần dần trở nên hoạt bát và thoải mái hơn, cho nên đành mắt nhắm mắt mở đưa sổ hộ khẩu cho anh.

Thực ra, trong câu chuyện này, rào cản của Mục Nhạc và Diệp Dung không hoàn toàn là khoảng cách về tuổi tác, mà chính là thân phận. Nhưng giống như Mục Nhạc đã nói, cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Chỉ cần Diệp Dung gật đầu, cả thế giới đều không thể cản anh.

Cô gái nhỏ nhút nhát đã dùng tất cả dũng khí của cả cuộc đời này để yêu anh. Thế nên, anh sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của cuộc đời mình để ở bên cạnh cô, một khắc cũng không bỏ lỡ.

9 tuổi, em nhìn theo bóng lưng người ấy, hoang mang và sợ hãi.

19 tuổi, em nhìn người ấy trở về bên em, rốt cuộc cũng không còn sợ hãi nữa, rốt cuộc hiểu rằng, đó là tình yêu.

Điều dũng cảm nhất trong cuộc đời này của em, chính là yêu anh, Mục Nhạc.

Trả lời