PHU QUÂN LUÔN MUỐN GIẾT TA
Tác giả: Lăng Thương Châu
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nam trùng sinh EQ âm vô cực x nữ xuyên sách mưu kế cao, 1×1, sạch, sủng, HE
Độ dài: 136 chươn
Tình trạng: Hoàn cv – chưa edit
Link đọc truyện online
Note: Nhân vật nữ trong nguyên tác được gọi là Đỗ cô nương
Nhân vật nữ chính sau khi xuyên đến được gọi bằng tên đầy đủ là Đỗ Vân Đồng
***
Mơ hồ tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân bỗng trở thành nhân vật nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết vừa xem hôm trước. Trong nguyên tác, Đỗ cô nương là đích nữ phủ Thừa Ân hầu, mẫu thân nàng xuất thân từ phủ thừa tướng.
Sau khi nhà ngoại sụp đổ, mẫu thân bị bệnh qua đời, Đỗ cô nương bị nội tổ mẫu lừa hết số hồi môn mẫu thân nàng để lại, sau đó lại bị kế mẫu Lữ Thị gả nàng làm thiếp cho người. Sau đó nữa, nàng luân lạc trở thành gái lầu xanh, may mắn được Thái tử cứu giúp, trở thành thị thiếp.
Không lâu sau, lão hoàng đế lại vừa mắt Đỗ cô nương, cướp nàng vào hậu cung, từng bước biến nàng trở thành gian phi họa thủy, khiến triều đình nghiêng ngả, để đến cuối cùng chết dưới lưỡi đao của Định Bắc hầu Tần Quân.
Cả cuộc đời mình, Đỗ cô nương đã đi qua hết vinh nhục, nếm đủ đau đớn chua cay, cũng từng nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ. Nhưng đến cuối cùng, thế gian này vẫn không có ai buông tha cho nàng, nhân sinh cũng coi như hỏng bét.
Sau khi xuyên đến, Đỗ Vân Đồng tuyệt không muốn bước trên con đường hắc hóa của Đỗ cô nương trước đây, càng không muốn nhận lấy kết cục đầu lìa khỏi xác. Cũng may, thời điểm nàng xuyên đến dù mẫu thân nàng đã mất, nhà ngoại cũng đã sụp đổ, thế nhưng, vẫn chưa phải là quá muộn để thay đổi kết quả.
Vì thế, Đỗ Vân Đồng từng bước trù tính, khiến cho nội tổ mẫu luôn miệng diễn tình thân giả dối, cùng kế mẫu ác độc vẫn luôn ao ước của hồi môn của mẫu thân nàng phải trả giá. Sau đó à, để tránh khỏi kết cục mất đầu, Đỗ Vân Đồng tất nhiên phải tìm một cái cây lớn để dựa vào, mà cái cây này, không ai khác chính là Định Bắc hầu Tần Quân.
Thế nhưng, nàng có lòng muốn “ôm chân lớn” nhưng mà chàng chưa chắc đã nguyện ý cho nàng mượn cái chân này. Bởi vì, Định Bắc hầu của hôm nay cũng chẳng phải là Định Bắc hầu của nguyên tác. Chàng là Tần Quân đã trải qua một kiếp người, dùng máu để bình định giang sơn, dùng mạng lần lượt phù ba vị trữ quân để kiến quốc.
Thế nhưng, từng kẻ một đều khiến chàng thất vọng, đến cuối cùng, phải chịu chết bởi những âm mưu tranh quyền đoạt vị cùng sự tự phụ của bản thân. Sống lại lần nữa, Tần Quân quyết phải phù trợ minh quân, bình định phản loạn, thống nhất giang sơn. Mà việc đầu tiên chàng phải làm chính là giết chết “Đỗ gian phi” trong trí nhớ của chàng trước kia.
Kiếp trước, Đỗ cô nương cùng Định Bắc hầu Tần Quân vốn không có dây dưa, chỉ gặp nhau duy nhất một lần vào giây phút chàng lấy đi mạng sống của nàng. Bọn họ vốn chẳng hiểu rõ nhau, tất cả duyên phận đều bắt đầu từ trí nhớ mơ hồ cùng một vài nét mực miêu tả sơ sài trong nguyên tác.
Vì thế, hết lần này đến lần khác, Tần Quân không thể xuống tay giết Đỗ Vân Đồng. Còn nàng, chỉ có thể đánh cuộc, dùng một chút tri thức của hiện đại đổi lấy sự hợp tác của chàng. Bọn họ, quen biết vốn xuất phát từ quan hệ lợi hại, một kẻ muốn ngăn cản hiểm họa gian phi, một người lại muốn kiếm tìm sự che chở, bởi vì sự toan tính của Thái hậu mà trở thành “người một nhà”.
Kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, khắp nơi đều là cạm bẫy, từ giây phút được “tứ hôn”, chàng và nàng chính thức bước chung trên một chiếc thuyền. Muốn sống, chỉ có thể dựa vào nhau, chàng cầm binh diệt loạn, nàng toan tính bày mưu. Từng bước chông gai, cảm tình ấp ủ, cùng chàng nắm tay, trữ quân an thiên hạ, một kiếp bạc đầu.
***
Đỗ cô nương trong nguyên tác là một đóa bạch liên hoa, bởi vì tình thân lạnh bạc cùng sự chờ đợi ngốc nghếch của bản thân về một phép màu mà bị buộc phải bước trên con đường hắc hóa, đến cuối cùng phải nhận lấy kết cục bi ai.
Đỗ Vân Đồng sau khi xuyên đến, là một cô nương không có nhiều dục vọng, thứ nàng muốn chỉ là một kiếp bình an, vui vẻ. Cả hai kiếp người, Đỗ Vân Đồng đều không có người thân, vì thế, nàng không trông chờ vào một vị “thần tiên” sẽ xuất hiện cứu giúp nàng, chỉ có thể tự thân cố gắng.
Đỗ Vân Đồng khi xuyên đến không có hệ thống phụ trợ, cũng không kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, càng không có cái “hào quang” của nữ chính xuyên không. Tất cả những gì nàng có là kinh nghiệm lăn lộn cả một kiếp người, cùng vài chi tiết rời rạc được miêu tả trong nguyên tác.
Có thể nói, dù là Đỗ cô nương của kiếp trước hay Đỗ Vân Đồng của kiếp này, đều là một người thông minh. Bởi nếu không biết bày mưu tính kế, Đỗ cô nương kiếp trước đã chẳng thể trở thành gian phi khuynh đảo cả giang sơn. Còn Đỗ Vân Đồng của kiếp này, nếu không biết thuật đọc tâm, đã chẳng thể từng bước giăng bẫy, trợ giúp cho Định Bắc hầu ổn định triều cương.
Thế nhưng, Đỗ Vân Đồng không phải là kẻ thông minh nhất. So với nàng, bất kỳ một nữ nhân nào khác trong cuộc cung đấu này, một người so với một người, tâm tư càng thêm thâm trầm.
Đó là Quảng Ninh công chúa văn nhược giỏi châm ngòi ly gián, am hiểu khổ nhục kế. Đó là Thái hậu hai mươi năm nhiếp chính, thủ đoạn tàn nhẫn, bất kể tình thân. Đó là Tề Văn Tâm ôm mộng nữ đế, tâm tư khó dò, giỏi ngụy trang. Tất cả bọn họ, đọ về tâm cơ, không một nam nhân nào có thể là đối thủ, kể cả Đỗ Vân Đồng đấu tâm cơ cũng không chắc có thể giành chiến thắng.
Thứ khiến họ thua, có lẽ là phần trách nhiệm mà họ gánh trên lưng. Quảng Ninh công chúa có thất hoàng tử cần bảo vệ, thái hậu vì gia tộc bạc mái đầu, còn Tề Văn Tâm lại bởi một chữ tình mà lụy. Về phần Đỗ Vân Đồng, nàng không có thân nhân, nàng không cần lo lắng cho gia tộc, kể cả người nàng yêu là Tần Quân cũng không cần nàng bảo vệ. Bởi vì chàng là chiến thần Định Bắc hầu, chỉ có kẻ chết dưới Mạch đao của chàng, chứ không có ai có thể uy hiếp chàng cả.
Tần gia là thế gia kinh thành, Định Bắc hầu là võ tướng uy danh hiển hách, có trách nhiệm trấn giữ ba thành biên quan. Từ nhỏ Tần Quân đã theo phụ thân lăn lộn ở chiến trường, dùng máu và sự trung thành để bảo vệ Đại Triêu. Mười hai tuổi, ngoại bang xâm lấn, đem một nhà Định Bắc hầu giết chết, chỉ còn lại một mình chàng. Năm ấy, chàng còn chưa kịp tận hiếu bên linh cữu phụ thân, đã phải mang đao ra chiến trường, dùng mạng sống để đổi lấy sự bình an cho bá tánh.
Thế nhưng, thế nhân không ai thấy chiến tích của chàng, chỉ biết chàng là một chiến thần đi lên từ vũng máu, là Tu La tay trái cầm đao, sát phạt bốn phương. Kiếp trước, chàng lần lượt phù trợ tân vương, nhưng không kẻ nào có thể làm minh quân trị quốc. Lần nữa sống lại, chàng vẫn đang tìm kiếm một kẻ có thể làm đế vương, thế nhưng, hết lần này đến lần khác, từng người đều khiến chàng thất vọng.
Ngũ hoàng tử Lý Dục vì tình thân mà đạp đổ ghế Đông Cung. Thất hoàng tử Lý Duệ vì bào muội Quảng Ninh mà bán rẻ nguyên tắc. Ngay đến cả Lục hoàng tử Lý Hoảng, cũng chỉ biết đặt bản thân lên trước giang sơn. Cũng may, là kiếp này, dù chàng trữ quân vất vả, lại có nàng bên cạnh, giúp chàng toan tính, học cách nhẫn nhịn, dung hòa sát khí, không biến bản thân thành thanh đao sắc mù quáng trong cuộc cung đấu này.
Có thể nói, Đỗ Vân Đồng cùng Tần Quân chính là một chỉnh thể không thể tách rời. Bọn họ sống vì nhau, dựa vào nhau để sinh tồn. Nếu chàng là cây tùng cao lớn thì nàng chính là dây leo bên cạnh; nếu chàng là thanh đao sắc, vậy nàng sẽ là vỏ đao.
Chàng biết bản thân nhiều khuyết điểm, không thể thành vua, còn nàng chỉ mưu cầu cuộc sống đơn giản. Vì vậy, họ đến bên nhau. Nàng là ánh mặt trời ấm áp, soi sáng thế giới tối tăm của chàng, dạy chàng biết rung động. Chàng là thân cây lớn để nàng dựa vào, che chở nàng một đời bình an.
***
“Phu quân luôn muốn giết ta” là một bộ truyện thiên về cung đấu, bối cảnh có nét giống với thời kỳ đầu nhà Hán, nội bộ lục đục, thái hậu nhiếp chính, chư thần cát cứ. Các nhân vật nữ trong truyện cực kỳ thông minh, tâm kế càng thêm đặc sắc. Các nhân vật nam được khai thác ở nhiều khía cạnh, không ai hoàn hảo nhưng cực kỳ chân thực.
Lợi ích gia tộc cùng liên hôn được vận dụng triệt để tạo tiền đề cho các lớp âm mưu. Các tình huống được xử lý cực kỳ logic, càng về sau các tình tiết các thêm hấp dẫn, bất ngờ và nghẹt thở cho đến tận phút cuối. Tác giả là mẹ đẻ của cặp đôi chính với nhiều tình tiết ngọt ngào (nhưng không có thịt, chỉ có cung đấu thôi) nhưng đối với các nhân vật khác thì rất “mẹ ghẻ”, ngược chết dàn nhân vật phụ.
Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn đang tìm một bộ truyện toàn những nhân vật “cường”, nếu bạn muốn thách thức khả năng vận động của não bộ thì mời bạn nhảy hố nhé. Hãy đoán xem trùm cuối là ai (tớ phải đọc đến tận chương 130 mới đoán được đó) và hẹn gặp bạn trong rv tới!