Review Truyện Tình Nguyện

TÌNH NGUYỆN

Tác giả: Cựu Y
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, chức nghiệp tinh anh, thiếu nữ câm dịu dàng mềm mại với trái tim tổn thương – chàng trai thông minh tài giỏi bất cần thờ ơ lại chỉ tình nguyện yêu thương một người, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, chữa lành, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn cv – chưa edit.
Giới thiệu:
Năm Lữ Nhu 16 tuổi, cả bố mẹ đều qua đời, cũng từ đây cô không thể tiếp tục nói chuyện, cả thế giới dường như sụp đổ.
Trong lễ tang, lần đầu tiên cô gặp Nghiêm Tư Cửu – vị hôn phu chưa từng gặp mặt.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, khí chất kiêu ngạo, uy nghiêm, đôi mắt đào hoa mê người được đặc biệt kìm hãm lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái nhỏ đang quỳ trước mặt.
“Muốn theo tôi không?” Giọng người đàn ông cực kỳ quyến rũ, “Không nói, vậy xem như em đã đồng ý.”

Lữ Nhu không nói với ai về quan hệ của mình và Nghiêm Tư Cửu.
Trước khi qua đời, mẹ cô đã lấy tín vật đính ước từ thế hệ trước ra, giao phó cô cho nhà họ Nghiêm. Cô không có sự lựa chọn nào khác, nhưng Nghiêm Tư Cửu thì có.
Anh là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm trong thành phố Giang, sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lẽ nào lại tình nguyện chịu sự trói buộc như vậy.
Lữ Nhu biết, mặc dù cô có nói chuyện đi chăng nữa, anh cũng sẽ không vừa mắt mình.
Đến nhà họ Nghiêm được ba năm, Nghiêm Tư Cửu đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết rằng, anh không tình nguyện cưới cô.
Phụ nữ bên cạnh anh, những người mà Lữ Nhu trong sáng ngoài tối gặp được, dùng mười ngón tay cũng không đếm hết.
Lữ Nhu định sau khi tốt nghiệp, sẽ từ bỏ mối hôn ước bị ép buộc này này, rời khỏi nhà họ Nghiêm và trả tự do cho anh.
Nhưng cô lại không ngờ được rằng, vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của mình, Nghiêm Tư Cửu đưa cô đi đăng ký kết hôn.
“Bé câm, trước đây là em cam tâm tình nguyện theo tôi, bây giờ lại muốn đổi ý?” Người đàn ông áp đôi môi lạnh lẽo bên vành tai đang run rẩy của cô gái, dịu dàng thì thầm.
# Nghiêm Tư Cửu: Vịt dâng đến miệng rồi, sao có thể để vịt bay đi? #
Thiếu nữ câm mềm mại × Sói xám nho nhã hư hỏng
***
Có lẽ Lữ Nhu sẽ không bao giờ quên được khoảng kí ức của năm 16 tuổi đó. Năm 16 tuổi định mệnh của cuộc đời cô, như khung cửa có hai cánh, cánh bên trái vừa khép lại, cánh bên phải đã chầm chậm mở ra.
Ngày ấy, bầu trời mây đen xám xịt, u ám hệt như cái hiện tại tàn khốc của Lữ Nhu, sự bất hạnh mãi đeo bám cô, khi trước đó không lâu, cô vừa phải xa rời người bố, người anh họ và người bạn thân thiết vì tai nạn, thì nay, Lữ Nhu phải khoác tấm áo tang tiễn đưa người mẹ thân yêu ra đi mãi mãi.
Giữa đám đông nhưng Lữ Nhu lại cực kỳ cô độc, còn chưa tới tuổi trưởng thành đã phải hứng chịu cảnh mất mát. Lữ Nhu không may sinh ra ở một nơi với đầy rẫy những con người có suy nghĩ lệch lạc. Lúc còn bé thì hù dọa, trẻ con hay khóc chỉ mang lại điềm xui xẻo. Lớn lên chút nữa, khi mà tai họa ập tới với gia đình và chỉ duy nhất mình cô sống sót, họ lại buông lời cay độc.
“Đều tại nó! Nó là đồ sao chổi tai họa, hại người hại mình!”
“Cách xa nó ra một chút, người mệnh căn cứng như nó, sẽ đem tai ương tới cho người khác.”
“Bộ anh không sợ mình là người chết tiếp theo à!…”
Nếu ai thắc mắc thế nào là địa ngục, thì Lữ Nhu sẽ kể cho họ biết, không gia đình, người thân ghẻ lạnh, hàng xóm ghê sợ chính là địa ngục trần gian. Vết thương ngoài da dùng thuốc thang để chữa trị, nhưng vết thương lòng thì lấy gì để xoa dịu? Lữ Nhu không biết, thế nên cô tự lùi về thế giới của riêng mình, cứ thế đi, không cần lên tiếng thì sẽ không gây hoạ nữa.
*
Có những cuộc gặp gỡ, chính là những sắp xếp đã được định sẵn, dẫu bắt đầu có phi lý bao nhiêu, nhưng giống như dòng sông có mạch nước, dù hạn hẹp tới chừng nào thì cũng phải đến hồi tương ngộ.
Ngày hôm ấy khi Nghiêm Tư Cửu xuất hiện, anh vững chãi, che mưa chắn gió, cản điều tiếng, sự xuất hiện bất ngờ và mạnh mẽ của anh hệt như cơn lốc xoáy, cuốn Lữ Nhu tránh khỏi thị phi, anh mang cô đến một vùng đất mới. Ở nơi đó, Lữ Như sống với thân phận khác, không còn là tai ương cho cả họ hàng, và ở nơi ấy, cô là vị hôn thê đã được đính ước từ bé của Nghiêm Tư Cửu.
“Bé Câm” – Biệt danh chỉ duy nhất Nghiêm Tư Cửu gọi cô, ai nghe cũng cảm thấy khó chịu, cho rằng anh đang miệt thị một người mất khả năng lên tiếng như cô.
Nhưng Lữ Nhu không thấy vậy, “Từ trong miệng người đàn ông này thốt ra, hai chữ ấy mang theo chút mê muội nào đó, mờ ám như sự thân mật giữa những người yêu nhau, khiến cho người ta cảm thấy lưu luyến.”
Nghiêm Tư Cửu hào hoa phong nhã, là chàng trai nổi tiếng của thành phố Giang, vô số bóng hồng dập dìu quanh anh, liệu anh sẽ vừa mắt một cô gái vừa không thể nói chuyện, lại vừa mang bối cảnh tàn tệ như cô? Cô không dám nghĩ tới, càng không dám mong chờ.
*
Lữ Như sống chung nhà Nghiêm Tư Cửu ba năm, cô lặng lẽ, ngoan ngoãn. Nhà anh xem cô như cô con gái nhỏ, thương yêu chăm sóc, nhưng Lữ Nhu biết thân biết phận, cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu, sống qua ngày nhờ vào lòng thương hại, cô không có thứ gì thuộc về mình, chỉ duy nhất một quả tim ấm nóng, thế mà cô cũng không giữ kĩ, lại vô tình để nó lọt vào tay người khác.
Lữ Nhu thích Nghiêm Tư Cửu, bắt đầu từ khi nào chính bản thân cô không nhận ra, mãi đến khi, chỉ cần bên nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, trái tim cô sẽ bất chợt hẫng một nhịp, nhìn khuôn miệng anh nở nụ cười, đôi mắt cô sẽ mơ màng chìm đắm trong hũ mật ngọt đó, thấp thoáng thấy bóng dáng ánh, cô sẽ len lén nhìn thêm chút ít… Ấy là lúc Lữ Nhu biết, mình đã tương tư anh sâu đậm rồi.
Đã bao lần Lữ Nhu dùng ánh mắt nửa nghi hoặc nửa si mê để nhìn anh, lòng thầm nói: Vì sao anh ấy lại hiểu mình? Vì sao anh ấy lại đối xử tốt với mình? Vì mình là trẻ mồ côi ư? Mà có khi là anh ấy thương hại mình… Lòng cô chộn rộn như có chú nai nhỏ nhảy nhót, nhưng sự tự ti lấn át nên sau cùng Lữ Nhu cũng chỉ im lặng…
Ngây thơ nhất là thiếu nữ, dại khờ nhất cũng chính là người đơn phương. Mười chín tuổi, Lữ Nhu ấp ôm một tình cảm thuần khiết, hứa với lòng sẽ cố xem Nghiêm Tư Cửu như anh trai, bởi cô biết, dùng hôn ước được định đoạt từ trước để trói buộc anh, đó là điều quá đáng, vậy nên, Lữ Nhu chọn cách tránh mặt anh.
Lại nói, tạo hóa vốn thường trêu ngươi, người tự ti hay vùi đầu trốn tránh, kẻ tự tin lại ưa thích đương đầu. Lữ Nhu dùng ba năm để che đậy tình cảm của mình, ngược lại, Nghiêm Tư Cửu dùng ba năm để gầy dựng niềm tin và sự ỷ lại trong cô. Nói Nghiêm Tư Cửu thương hại cô cũng đúng, mà bảo anh “đồng bệnh tương lân” cũng chả sai.
Không ai trong hai người họ nhận ra, giữa người với người ngoài sự nghi kỵ ghét bỏ, thì ở đâu đó vẫn còn chút ít tình người. Dẫu bắt đầu nhân duyên giữa họ là sự thương hại, nhưng kéo dài mối nhân duyên lại là “cam tâm tình nguyện”.
“Không thể nói chuyện, chỉ là một loại trạng thái, không phải là khuyết tật của em.”
Nghiêm Tư Cửu tình nguyện chăm sóc, chở che cho cô khỏi thế giới xấu xa, tình nguyện đưa đường dẫn lối để cô đối diện với nỗi ám ảnh cùng sợ hãi, tình nguyện ở bên cạnh cô an ủi những lúc cô tủi thân, và cũng tình nguyện trao cho cô một tấm chân tình như vòng tay ấm áp bảo bọc cô.
“Là anh muốn, là anh tình nguyện.” Nghiêm Tư Cửu nói rất chậm, tăng dần ngữ khí vào từng chữ, “Anh tình nguyện để nhận thêm phiền toái của em.”
Người đàn ông từ trước tới nay luôn tuỳ ý làm bậy, chẳng hề quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, giờ phút này lại cúi đầu thấp, bày tỏ sự dịu dàng hoàn toàn không giống với tính cách của mình.
“Cho nên.” Anh nắm lấy bả vai Lữ Nhu, gằn từng chữ, “Lữ Nhu, em đừng tự trách nữa.”
*
Xuyên suốt câu chuyện là một bầu không khí lãng đãng, mạch truyện chậm rãi, ở đó có một cô bé Lữ Nhu hiền lành, yên lặng. Lữ Nhu vốn là người bình thường, cô hoạt bát và có thể nói chuyện, biến cố liên tiếp xảy ra khiến cô cảm thấy sợ hãi, muốn trốn tránh tất cả. Người c hết đi thì quá đơn giản, bởi c hết là hết, nhưng người sống mới phải chịu sự giày vò của cả thế giới.
Câu văn giàu cảm xúc, giúp người đọc dễ dàng nhìn thấy một Lữ Nhu ngoan ngoãn, dễ ngượng ngùng, đúng chuẩn của thiếu nữ mười chín, đôi mươi. Cô giống như nhành cây trinh nữ, chỉ cần có người chạm nhẹ, từng chiếc lá sẽ từ từ khép lại, đỏ mặt rụt rè thu mình trong thế giới riêng.
Lữ Nhu không thể ngờ được, cái tự ti cô muốn ném xa đó, hoá ra lại là chất xúc tác giúp cô tới gần ánh trăng sáng của mình. Nghiêm Tư Cửu thờ ơ, bất cần với cả nửa thế giới, nhìn cô rụt rè, tự ti, anh đã tự cho phép mình được tới gần cô, được quyền chăm sóc cô, đồng thời sở hữu cả trái tim cô như một lẽ hiển nhiên.
Câu chuyện tình yêu giữa hai người cũng có vô vàn những khúc mắc, có hiểu lầm, ngộ nhận, yêu thương, tranh cãi. Có những lúc tưởng chừng nghẹn thở vì sự kìm nén, chua xót bởi sự tủi thân… Sau cơn mưa trời lại sáng, trải qua tất cả rồi mới thấy, những điều đó chỉ như gia vị nêm nếm để hai người hiểu thêm về nhau hơn, cùng nhau nắm tay qua quãng đường dài phía trước.