Review Truyện Cá Voi Cô Đơn

CÁ VOI CÔ ĐƠN

Tác giả: Hàm Yên
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nam chính khiếm thính, chàng trai nghệ nhân hoa nung tài năng chân thành x cô gái nhân viên văn phòng nỗ lực vươn lên, #SỦNG, ngọt ngào xen lẫn cảm động, chữa lành, HE
Độ dài: 81 chương + 13 NT
Tình trạng: Hoàn.
Lạc Tĩnh Ngữ kể cho Chiêm Hỉ nghe một câu chuyện xưa.
Thật lâu về trước, ở nơi biển cả, các nhà hải dương học lần theo dấu vết thanh âm của một chú cá voi. Nó rất khỏe mạnh, nhưng ở bên cạnh chưa từng có bạn đồng hành, bạn đời hay con cái, điều này đã khiến cho họ vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra, cá voi bình thường phát ra tiếng ở tần số từ 12 đến 25 hz, mà tần số chú cá voi này phát ra lại lên tới 52 hz. Điều này làm cho những chú cá voi bình thường đều không nghe được tín hiệu nó phát ra.
Chú cá voi này bẩm sinh đã cô đơn, hằng năm bơi tới bơi lui, lặp đi lặp lại giữa Bắc Cực và xích đạo, hát lên khúc ca hiu quạnh giữa biển trời mênh mông, nhưng lại chưa từng gặp được một đồng loại.
Chiêm Hỉ ngước cằm lên nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn đôi bàn tay xinh đẹp của anh vẽ ra một chuỗi ký hiệu duyên dáng.
Cô bỗng có cảm giác, anh chính là chú cá voi cô đơn kia, vẫn luôn tìm kiếm người có thể hiểu được những gì mình đang nói.

Thế giới là một bản giao hòa giữa hình ảnh và âm thanh, mỗi khi ta nhìn đám mây trôi, đôi tai ta sẽ lắng nghe điệu gió lướt. Khi ta thấy chú chim đang chép mỏ, tiếng chim kêu sẽ truyền tới bên ta. Những điệu múa từ đôi tay mềm mại, là lời đáp lại dành cho tiếng nhạc du dương.
Với hầu hết chúng ta, một thế giới trọn vẹn là một thế giới không thể thiếu âm thanh, nhưng với họ, âm thanh lại là một thứ tồn tại mà lại như chẳng có thực trên đời.
Họ là những người khiếm thính bẩm sinh, là ba Lạc, mẹ Lạc, là Lạc Hiểu Mai, cũng là Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ là một chàng trai đặc biệt. Anh đặc biệt vì thế giới của anh khác với rất nhiều người ngoài kia, thế giới của anh lúc nào cũng yên tĩnh, êm dịu, ở nơi đó không có thứ gì mang tên là âm thanh. Âm thanh đối với anh là một thứ gì đó rất mờ ảo, là những âm rung vô nghĩa mà đôi tay anh cảm nhận được. Anh không biết thế nào là còi xe inh ỏi, không biết thế nào là tiếng chim kêu, càng chẳng biết đâu là tiếng sóng vỗ bờ.
Lạc Tĩnh Ngữ không cảm thấy kỳ lạ, vì yên lặng mới là thứ đã gắn liền với anh từ ngày mở mắt ngắm nhìn thế giới, chỉ là, anh biết thứ bình thường của mình mới là bất thường với thế giới ngoài kia, với vô số người trên thế giới này. Anh là một chú cá voi nhỏ lặng lẽ bơi giữa đại dương, mặc kệ biết bao chú cá voi khác đang reo hò cùng sóng cuộn.
Tâm hồn của Lạc Tĩnh Ngữ giống như một vườn hoa tràn đầy hương sắc, mỗi bông hoa là một điều tốt đẹp mà gia đình dạy cho anh về cuộc đời này. Ở vườn hoa ấy, không có những tạp âm ồn ào, không có lời đàm tiếu gièm pha, không có những lời ganh ghét tị nạnh, nơi đó sẽ mãi mãi trong trẻo và thuần khiết như ngày đầu, một tâm hồn cả đời sẽ không bị vấy bẩn bởi bụi bặm cuộc đời.
Có đôi khi Lạc Tĩnh Ngữ cũng tự hỏi, âm thanh là như thế nào, nhưng đó cũng chỉ giống những thắc mắc chợt nảy ra trong đầu ta như sau khi c hết không biết sẽ thế nào nhỉ, tất cả đều là một câu hỏi không thể biết được lời giải đáp. Câu hỏi ấy chỉ thi thoảng vụt tới rồi lại chạy đi ngay, không hề đọng lại trong lòng ta.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng vậy, anh không phải có rồi mất đi, mà anh chưa từng có được thứ mang tên âm thanh ấy, vậy nên thứ đó đối với anh thật ra có lúc không quan trọng đến vậy, anh sẽ tự hỏi nhưng anh sẽ không để bản thân suy sụp vì nó.
Cả đời Lạc Tĩnh Ngữ, có lẽ chỉ có một lần duy nhất mà anh khao khát được nghe thấy âm thanh hơn bao giờ hết, để được lắng nghe giọng nói của một cô gái dịu dàng nhất trên thế gian này, người mà anh đã dành rất nhiều thời gian để học gọi tên người ấy, Hoan Hoan, Chiêm Hỉ của anh.

Duyên phận của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ, có lẽ là món quà trời xanh bù đắp cho chàng trai Tĩnh Ngữ của chúng ta, như một lời xin lỗi dịu dàng khi đã trót cướp đi âm thanh của anh.
Một ngày nào đó rất lâu trước đây, ngày hôm ấy, vào một ngày chẳng có gì đặc biệt, nhưng đó là lần đầu tiên “Trứng nấu đường” Chiêm Hỉ gửi tin nhắn cho “Cá cực lớn” Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ chỉ là một nhân viên văn phòng rất bình thường của phòng nhân sự, dung mạo cô thanh tú chứ không phải mỹ nhân, học lực cô cũng được nhưng tính cách lại nhạt nhẽo, là cô con gái ngoan mà mẹ cô đi đến đâu cũng tự hào nhưng bản thân cô lại chưa từng vui vẻ vì điều ấy.
Chiêm Hỉ có một người mẹ rất yêu cô, nhưng cách yêu thương của bà lại là kiểm soát và sắp đặt. Chiêm Hỉ cũng từng nghĩ, mẹ làm vậy vì tốt cho cô, vì cô biết mẹ yêu mình nên Chiêm Hỉ vẫn luôn nghe lời mẹ, từ ngày còn nhỏ xíu, cho tới khi đã đi làm. Điều đó giống như đã trở thành một nét cố định trong cuộc sống của Chiêm Hỉ, nhưng chính bản thân cô cũng biết, đường nét cố định ấy đã trở nên ngày càng sắc bén, cứa vào sợi dây gắn kết giữa cô và mẹ, thôi thúc cô thoát khỏi đó và sống tự do.
Chiêm Hỉ khao khát sự tự do phóng khoáng, nên cô mới hâm mộ lối sống tự tại của cô bạn La Hân Nhiên, người mà mẹ cô đã dập vào hình tượng một đứa con gái không ra gì. Từ tận sâu trong trái tim, Chiêm Hỉ vô cũng muốn bay ra khỏi chiếc lồng của mẹ, thứ cô thiếu có lẽ chỉ là một chiếc chìa khóa giúp cô mở cánh cửa lồng, một cú đẩy để cô cất cánh bay đi. Cô đã tìm kiếm nó mãi, cho tới ngày nọ, cô đã tìm được chiếc chìa khóa mang tên Lạc Tĩnh Ngữ.
Ấn tượng đầu tiên của Chiêm Hỉ về Lạc Tĩnh Ngữ đó là một đại sư hoa nung khéo léo nhưng có phong cách nói chuyện rất kỳ lạ, một cách nói chuyện vụng về như học sinh cấp một vậy. Thế nhưng dường như “Cá cực lớn” có một năng lực thần kỳ nào đó, mỗi khi nói chuyện với anh, Chiêm Hỉ đều vô thức mỉm cười, những muộn phiền đều bị gạt qua một bên.
Từ duyên phận sau lần đầu nhắn tin, hai người vẫn duy trì liên lạc một cách có quy tắc, Chiêm Hỉ trở thành cô giáo trứng gà của Lạc Tĩnh Ngữ, dạy anh cách nói chuyện cho đúng ngữ pháp, còn Lạc Tĩnh Ngữ cũng trở thành cậu học trò cá lớn đáng yêu ngây thơ của Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ rất tò mò về chàng trai “cá cực lớn” ấy, hai người đều có những tưởng tưởng về đối phương ở trong lòng, càng nghĩ, Chiêm Hỉ càng muốn gặp mặt Lạc Tĩnh Ngữ. Nhưng kỳ lạ thay Lạc Tĩnh Ngữ luôn vô tình có những lý do khiến họ không thể chạm mặt. Có lẽ Chiêm Hỉ không biết rằng, đó là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ thật sự tự ti về đôi tai không thể nghe thấy của mình, sợ rằng cô giáo trứng gà sẽ ghét bỏ anh, vậy nên, anh không dám tới gặp cô.
Chỉ là Chiêm Hỉ nào biết suy nghĩ trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ, cô vô cùng muốn gặp cá lớn đáng yêu của mình, nhưng cô lại không biết làm sao. Cho tới một ngày, cô nhìn thấy một chàng trai có đôi tay với nốt ruồi đỏ y như của cá lớn mà cô ao ước ngày đêm ở cùng tòa nhà mà cô đang thuê. Bằng trí tuệ sáng suốt của mình, Chiêm Hỉ đã mở một cuộc săn cá, giăng lưới chờ cá cực lớn nhảy vào. Sau đó, cuối cùng cô đã bắt được anh.
Khi biết Cá cực lớn là một chàng trai khiếm thính, đúng là Chiêm Hỉ đã không biết phải phản ứng làm sao, nhưng cô không hề ghét anh, chẳng qua cô cần một khoảng thời gian để có thể hình dung về một chàng trai tên Lạc Tĩnh Ngữ khôi ngô tuấn tú, ngây thơ đơn thuần, khéo léo tài năng nhưng lại mang một đôi tai khiếm thính.
Lạc Tĩnh Ngữ đối với Chiêm Hỉ là một chàng trai rất đặc biệt, anh không biết nói chuyện vì không thể học nói, anh đơn thuần và chân thành hơn bất cứ ai trên đời này, có lẽ bởi không nghe thấy âm thanh nên tâm hồn anh cũng chẳng bao giờ bị vấy bẩn bởi những thứ tạp âm của thế giới. Anh không hay kiềm chế cảm xúc như những chàng trai khác, anh sẽ cười, cũng sẽ khóc, cảm xúc của anh luôn thể hiện rất rõ ràng, rồi dễ dàng luống cuống hơn so với người khác.
Nhưng lại chính chàng trai ấy là người luôn bên cô mỗi khi cô buồn lòng hay vui vẻ, “lắng nghe” lời cô nói bằng cả tâm trí, anh cho cô một bờ vai để dựa vào, “nói” với cô rằng cô là cô gái tuyệt vời nhất trên đời này. Anh giống như một chàng trai ngốc nghếch thần tượng một cô gái bình thường chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn mang danh nhạt nhẽo trong lời người khác.
Tuy rằng Lạc Tĩnh Ngữ không có một đôi tai khỏe mạnh nhưng anh lại có sự chân thành, tài năng và sự kiên trì hướng về tương lai khiến Chiêm Hỉ rung động. Sự rung động ấy ban đầu chỉ nhỏ như một giọt mưa rơi, nhưng dần dần, nó đã lớn lên từ bao giờ, trở thành một cơn mưa rào mùa hạ, gọi cây cối đâm chồi nảy lộc.
Chiêm Hỉ đã chót yêu phải chàng trai hoàn toàn trái với tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, nhưng lại là chàng trai quan trọng nhất cuộc sống của cô, là động lực để cô thoát ra khỏi sự kiểm soát của mẹ, trở nên tự lập và sống cho bản thân.

Chiêm Hỉ cũng từng lùi bước trước tình cảm mình dành cho Lạc Tĩnh Ngữ, cô thắc mắc liệu bản thân có thể đối mặt với vô vàn thử thách để ở bên anh không?
Và câu trả lời là, có, chắc chắn có.
Cuộc sống của người khiếm thính vốn đã không được như người bình thường, họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn và bất lợi không lường được. Có người sẽ tôn trọng họ, nhưng cũng có kẻ sẽ dè bỉu, lấy khiếm khuyết của họ ra để hạ thấp họ. Và Lạc Tĩnh Ngữ cũng thế, nhưng anh đã có Chiêm Hỉ ở bên cạnh. Cô chính là đồng minh tốt nhất, tuyệt vời nhất, và là người sẽ mãi mãi không bao giờ rời bỏ anh.
Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ, họ gặp được nhau, chẳng có ai là may mắn của đời ai, mà họ, là trời xanh se duyên, là định mệnh của đời nhau, họ gặp được nhau là hoàn toàn xứng đáng, vì họ là những con người kiên định và kiên cường.

“Cá Voi Cô Đơn” của tác giả Hàm Yên là một câu chuyện vô cùng đáng đọc, đối với mình thì chính là vậy, và mình tin chắc nếu các bạn trải nghiệm qua tác phẩm này thì các bạn cũng sẽ có chung một cảm nhận với mình. Một câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước vui vẻ xen lẫn những khoảnh khắc cảm động rơi nước mắt.
Tác giả đã xây dựng tình huống truyện khá gần với thực tế, về cuộc sống và những khó khăn mà người khiếm thính nói riêng và người khuyết tật nói chung sẽ gặp phải, không nhiều nhưng đủ để người đọc cảm nhận được từng chi tiết trong đó.
Nhưng “Cá Voi Cô Đơn” không phải một câu chuyện buồn, mà đây là một bài ca chữa lành, truyền năng lượng tích cực vươn tới tương lai. Đối với mình, câu chuyện đã rất trọn vẹn, nhưng điều mình tiếc nuối nhất có lẽ là, cả đời này, Lạc Tĩnh Ngữ đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để có thể nghe thấy âm thanh, cả đời này, anh sẽ không thể biết được giọng nói của người con gái anh yêu nhất là như thế nào.

Đọc truyện tại: https://truyen5zz.com/ca-voi-co-don