HỒNG TRANG
Tác giả: Đao Hạ Lưu Đường
Thể loại: Cổ đại, ân oán giang hồ, gia đấu, công tử thế gia Trung Nguyên – yêu nữ tà đạo Nam Cương, #SẠCH_SẮC, 18+, có SỦNG có NGƯỢC có NGỌT có ĐẮNG, thâm tình day dứt, HE
Độ dài: 63 chương + PN
Tình trạng: Hoàn chính văn.
[Văn Án]
“Quý tam công tử, ba ly rượu ngon này, ly thứ nhất chúc ngươi thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, ly thứ hai chúc ngươi cùng với n cô nương bạch đầu giai lão con cháu đầy đàn, ly thứ ba chúc hai ta trời nam đất bắc an ổn sinh sống, chúc ngươi vĩnh viễn không nhớ đến ta. Từ biệt tại đây, núi rộng sông dài, không hẹn gặp lại.”
*
Nữ chính tàn nhẫn độc ác, coi mạng người như cỏ rác, có hơi cặn bã.
Nam chính quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, cuồng yêu.
Công tử thế gia Trung Nguyên X Yêu nữ tà đạo Nam Cương.
*Luyến ái não (恋爱脑): Từ ngữ mạng chỉ những người khi yêu sẽ đặt hết tâm trí và sức lực vào tình yêu và người họ yêu.
1. 3S, 18+, HE.
2. Nam chính mất trí nhớ, nữ chính “sống lại”.
***
“Có tình ắt có nghiệt, không người ắt không oan.”
*Hữu tình giai nghiệt, vô nhân bất oan: Ái tình là mầm mống của tội ác, không có người thì sẽ không có thù oán.
Hỉ nộ ái ố của một con người là không thể tránh khỏi, có yêu rồi sẽ sinh hận, hận mà gây ra nợ máu, rồi sẽ phải trả bằng máu. Oan oan tương báo, ai cũng chìm vào vòng xoáy báo thù, đến cuối cùng khó mà phân định được người nào đúng người nào sai.
Tuổi thơ của Hồng Trang là những mảng ký ức bi thảm vụn vặt, cái đói cướp đi nhân tính con người, nàng suýt bị chính cha mẹ ruột ă n t hịt. Người cứu nàng thoát ra khỏi thảm cảnh đó là sư tỷ của nàng. Sư tỷ đưa nàng về Thất Tinh Cốc, cầu xin sư phụ nhận nuôi nàng, dạy dỗ yêu thương nàng. Đối với Hồng Trang, sư tỷ chính là Quan Âm Bồ Tát, là vị cứu tinh đã cho nàng cơ hội sống lại từ cõi c hết.
Người thiện lương như tỷ ấy xứng đáng được sống quang minh chính đại, hạnh phúc an nhàn suốt đời. Nhưng có những kẻ xấu xa lại đan tâm hãm hại sư tỷ, khiến nàng mất đi tất cả, trở thành cái xác không hồn, chỉ có thể dùng thù hận làm động lực cho chút hơi tàn tồn tại.
Hồng Trang không cam tâm để những kẻ đó đạp lên xương máu, lên mạng sống sư tỷ nàng mà vui hưởng cuộc sống. Mang theo mối thâm thù đại hận, Hồng Trang rời Thất Tinh Cốc ở Nam Cương xa xôi, đến Trung Nguyên báo thù từng kẻ từng kẻ một.
Ở đó, nàng vô tình gặp một tảng đá ngáng đường.
“Tại hạ ở Cô Tô, tên Quý Hàn Sơ.”
Hồng Trang vẫn còn nhớ rõ vị công tử chi lan ngọc thụ, khí chất nổi bật, đạo mạo đường hoàng giới thiệu họ tên với nàng khi ấy. Hắn bị nàng lừa ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hồng Trang nói với hắn rằng nàng vì nạn đói mà mất cha mất mẹ, lưu lạc phong trần, vô tình bị n Viễn Nhai nhìn trúng nhan sắc mà cưỡng đoạt nàng, bắt về n gia. Nàng hỏi Quý Hàn Sơ hắn có nguyện ý cứu giúp nàng thoát ra không.
Quý Hàn Sơ cả đời học y cứu người, tấm lòng Bồ tát nên được xưng tụng là “Tiểu y tiên”. Hắn hứa sẽ cứu nàng ra mà không hề biết nàng có ý định nhuộm máu nhà họ n.
Nếu hắn biết người con gái diễm lệ yếu đuối khi ấy lại là nữ ma đầu xấu xa đến từ Nam Cương, g iết người không chớp mắt, đi ngược lại với mọi đạo lý chính nghĩa mà hắn được dạy dỗ, Quý Hàn Sơ có hối hận từ ban đầu đã dây dưa với nàng không?
Còn nếu Hồng Trang biết “tảng đá” Quý Hàn Sơ sẽ khiến con đường của nữ quỷ như nàng chệch hướng mãi mãi, nàng có tiếp tục trêu ghẹo hắn không?
“-Người Trung Nguyên đều giống như ngươi à?”
“Cái gì?”
“Đều dễ dàng yêu một người. Ba lần, chúng ta mới gặp nhau ba lần mà thôi.”
Ba lần gặp gỡ là đủ để trái tim Quý Hàn Sơ xác định được chủ nhân. Hắn không hiểu tại sao sau khi đã biết bộ mặt thật của Hồng Trang, hắn vẫn không cách nào căm ghét nàng được. Hắn còn học cách thoả hiệp với bản thân mà nuông chiều nàng.
Từ đầu hắn chỉ khuyên nàng cùng hắn về nhận tội, rồi đến một lúc, Quý Hàn Sơ nhận ra hắn đã yêu yêu nữ ấy đến vô phương cứu chữa, yêu đến mức ngay cả khi nàng g iết người, hắn cũng cho rằng đó là báo ứng của kẻ đó.
Tất cả những đạo lý của Quý Hàn Sơ đều trở nên vô dụng khi ở trước mặt Hồng Trang. Nàng là yêu tinh đã câu hồn đoạt phách, phá huỷ chính đạo của hắn.
Quý Hàn Sơ đứng giữa mảnh đất hoang vu, một bên là ánh mặt trời rực rỡ, còn một bên là bóng đêm hắc ám. Hắn chọn bóng đêm, vì khi đã yêu nào có ai bận tâm đến hai chữ đúng sai.
Cho dù tiếng xấu của nàng truyền xa, g iết người như ma thì nàng vẫn là Quý tam phu nhân duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Hồng Trang thừa nhận, một nam nhân tuấn lãng, khí khái, dịu dàng, tấm lòng rộng lớn như núi sông như Quý Hàn Sơ rất dễ khiến người khác phải yêu thích, nàng không phải ngoại lệ. Nàng rất muốn nhìn xem đằng sau bộ dạng chính trực ấy, hắn chất chứa trong lòng bao nhiêu dục vọng. Bộ dạng những thanh nhã đạo mạo ấy của Quý Hàn Sơ bị nhấn chìm trong dục vọng nguyên sơ nhất của con người, nàng thật sự mỏi mắt trông chờ.
Nàng không ngừng quyến rũ hắn, ngang ngược càn rỡ mà trêu đùa hắn. Đối với một người cả việc sống sót cũng từng xa xỉ thì tình ái không còn quan trọng nữa, Hồng Trang nghĩ nàng chỉ mua vui cho bản thân, tất cả chỉ là một cuộc dạo chơi của nàng, hắn rồi sẽ trở về với ánh mặt trời rực rỡ của hắn, nàng sẽ về lại địa ngục tối tăm của nàng, hai người họ định sẵn không thể đi chung một con đường.
Chính nàng có lẽ cũng không ngờ có ngày mình sẽ bị nhấn chìm trong tấm chân tình của Quý Hàn Sơ.
Hắn ở sau lưng bảo vệ nàng, bất chấp phản lại gia môn, chịu đựng gia pháp cũng không hối hận mà bao che cho nàng, muốn bỏ lại tất cả cùng nàng ngắm bầu trời sao ở Nam Cương.
Ngay khi nàng tưởng rằng hai người họ sẽ thay đổi được định mệnh thì những ân oán giang hồ một lần nữa tìm đến.
“Giang hồ năm tháng thoi đưa, thôi thúc người ta già, thôi thúc người ta đau, thôi thúc người ta nhớ nhung, thôi thúc người ta kiếm tìm.”
Người từng yêu nàng như sinh mạng như thế, lại quên mất nàng.
Trước kia hắn ôn hoà, ấm áp. Khi nhìn Hồng Trang, ngoại trừ sự dịu dàng từ trong bản tính, còn có bảy phần tình ý, ba phần triền miên. Nhưng sau một năm, giờ đây nào tình ý, nào triền miên kia đều bị chôn vùi theo ký ức của hắn, ánh mắt hắn dành cho nàng cũng chẳng khác gì những người khác.
Hắn còn nói với nàng, hắn đã có vị hôn thê, xin nàng hãy tự trọng.
Tự trọng?
Người từng muốn cưới nàng là hắn, người từng ôm nàng, hôn nàng, trân quý nàng như trân bảo giờ đây lại muốn nàng tự trọng, buông tha cho hắn, có nực cười quá không?
Hồng Trang không cam tâm, nàng dù “sống lại” từ cõi c hết cũng phải lê thân tàn đến bên hắn, bắt hắn phải nhớ lại, phải trở lại là Quý Hàn Sơ trước kia, một Quý Hàn Sơ với tình yêu trọn vẹn dành cho một mình nàng mà thôi.
***
Những tình tiết bi thương trong truyện như mũi dao đâm vào tim người đọc, thương cho các nhân vật, tất cả cũng vì chữ “tình” mà để bản thân “nhập ma”, gây ra biết bao đau khổ cho bản thân và người khác. Đã lâu lắm rồi mình mới đọc một truyện cổ đại được chuyển ngữ mượt như vậy, từng câu chữ đều thấm đượm cảm xúc.
Từng câu nói của các nhân vật đều thâm sâu, triết lý theo một cách trơn tru, không quá đà. Kiểu như đọc một chương sẽ có ít nhất ba câu tâm đắc phải gật gù, những câu nói của nam chính thâm tình như Quý Hàn Sơ thì chọn đại cũng được một rổ ngôn tình nhưng không hề sến súa.
Dù cho kết thúc đẹp cho nam nữ chính nhưng cái giá phải trả cho những ân oán tình thù là quá đắt, người tốt người xấu đều phải trả giá cho sự ích kỷ, cố chấp của những người xung quanh. Nên đến cuối cùng đọng lại vẫn là một chút đau lòng và nuối tiếc khôn nguôi.
Mạch truyện cuốn hút, các tình tiết cao trào tuy có thể đoán được nhưng cũng hợp lý, hấp dẫn, các tình huống được giải quyết ổn nhưng mình ước gì ngược nam đoạn sau nhiều hơn một tí ti. Bù lại thì các đoạn H chất lượng 100/100 điểm, không có gì để chê.
Tóm lại truyện rất hay, nhiệt liệt đề cử hố này nhé!
Đọc full truyện tại: https://truyen5zz.com/hong-trang