Review Truyện Cô Đảo Dư Sinh

REVIEW TRUYỆN CÔ ĐẢO DƯ SINH

Tác giả: Trần Chi Dao
Thể loại: Cận đại, dân quốc, HE
Tình trạng: Đã hoàn thành.
Review: BaoYin
Giới thiệu:
Đường Cạnh gặp Châu Tử Hề lần đầu tiên vào mùa hè năm 1927, tại Bến tàu Viễn dương Thượng Hải.
Khi ấy, anh hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học Yale chuyên ngành pháp luật và chính trị, nhận chứng chỉ luật sư do bộ tư pháp Trung Hoa Dân Quốc ban hành vừa tròn một năm. Còn nàng thì mười bảy tuổi lẻ hai tháng, đi tàu từ Mĩ về chịu tang anh trai.
“Anh là người giám hộ của em ạ?” Châu Tử Hề hỏi vậy.
Đường Cạnh gật đầu, cho rằng đây chỉ là một mối quan hệ ủy thác có kỳ hạn mười tháng mà chẳng hề hay, cả quãng đời còn lại sẽ thay đổi hoàn toàn vì cuộc gặp gỡ này, mãi mãi.
Review:
Trong lần đầu gặp nhau của Đường Cạnh và Châu Tử Hề, không ai trong họ nghĩ rằng đối phương sẽ là bạn đồng hành với mình cả quãng thời gian sau này. Mùa hè năm 1927 ấy, Đường Cạnh là một chàng trai 26 tuổi, là giám hộ tạm thời cho Châu Tử Hề trong 10 tháng để chờ tới khi nàng 18 tuổi.
Ban đầu, hai người đúng nghĩa chỉ là người giám hộ và người được giám hộ. Đường Cạnh tự nhận bản thân anh cũng chả phải tử tế gì, mà trông cô bé Châu Tử Hề này cũng có vẻ sẽ không ở yên một chỗ cho tới khi bản thân đủ 18 tuổi, nên cứ cho nàng vào học trường nữ sinh đi vậy. Nhưng chuyện làm gì dễ như thế. Dăm ba bửa thì anh lại nhận được điện thoại của trường về chuyện của Châu Tử Hề, nên muốn không lo cũng không được.
Thực ra nói đến hình mẫu lý tưởng và người mà mình sẽ rung động nó lại trái ngược đến buồn cười. Gu của Đường Cạnh là những người phụ nữ chính chắn một chút, trong những năm anh du học ở bên kia đại dương, anh thấy những người phụ nữ phương Tây trông rõ là quyến rũ. Nhưng nhiều thêm một vài năm, khi nhìn thấy Châu Tử Hề, anh lại thấy vẫn là những nét đẹp Á Đông có một vẻ đẹp gì đó rất khó để diễn tả, như một món đồ sứ toát lên vẻ thanh tao, kiêu kỳ.
Đường Cạnh là một luật sư, nhưng ngoài ra còn là một người làm việc trong bang phái, rất nhiều việc không chính thống đều qua tay anh cả. Điều này so với nghề chính của anh rõ là buồn cười, một bên thì bảo vệ công lý, còn bên kia thì là ai quyền lực hơn thì có lợi. Lý tưởng nghề nghiệp với anh thực ra đã không còn quá quan trọng rồi, hơn nữa ở cái thời đại chiến tranh liên miên, muốn yên ổn mà sống cũng chả dễ dàng nữa. Nên anh như là một con thuyền thả trôi trên dòng nước đầy sóng ngầm, cứ trôi nổi như thế mà sống từ năm này qua tháng nọ.
Cũng không biết bản thân quan tâm đến Châu Tử Hề từ khi nào, cho tới khi nhìn vào tấm hình hai người nhìn nhau, anh chợt nhận ra hoá ra bạn bè xung quanh đều nhận ra anh thích nàng, ánh mắt nhìn người mình yêu bao giờ cũng có cái gì đó khác lắm. Nhưng đoạn tình cảm này làm sao mà thành, khi nàng đã có hôn ước, dù đó là nàng cũng bị bắt ép gả đi.
Cho tới khi Châu Tử Hề 18 tuổi, tới lúc phải thực hiện hôn lễ thì chú rể lại bị đổi vào phút 90. Nói thật với cả hai người vừa là niềm vui, nhưng cũng lại là nỗi lo sợ. Vì cuộc hôn nhân này không khác gì cái lồng giam cả, bên bang hội chỉ muốn có được công xưởng nhà họ Châu, trong khi Đường Cạnh chỉ là một người thế thân cho chú rể ban đầu.
Thích nhau nhưng lại phải giả bộ là ghét đối phương, đổi lại là ở trong một bộ truyện khác, nó có thể gây thích thú cho người đọc, nhưng đặt vào hoàn cảnh này, chỉ cảm thấy đau thương. Mình luôn tự hỏi rằng, nếu không phải biết trước đây là một câu chuyện kết thúc có hậu thì mình có đọc không, có lẽ là không đâu. Vì cái không khí quá ngột ngạt, cái cách mà hai nhân vật chính tìm cách để tìm được tự do cho mình. Nhưng đổi lại hai người là mảnh ghép phù hợp nhất với đối phương, đều cô đơn, không thực sự tìm thấy một người thân đúng nghĩa thì lại va phải nhau. Tuy sau đó là những năm cách trở về mặt địa lý, có giận hờn, làm lành rồi yêu xa, mang tiếng là vợ chồng nhưng lại sống với nhau không quá lâu, thì đây cũng là thử thách để hai người cùng nhau vượt qua và đồng hành về lâu về dài.
Mình thích tính cách của Châu Tử Hề, rất mạnh mẽ và lý trí. Cô nàng là một tiểu thư nên ngoài mặt thì rất kiêu kỳ, nhưng thực ra nàng lại rất hiểu chuyện, vì cha mẹ thì đều mất sớm, nàng lại được anh trai đưa sang Mỹ để học một thời gian nên bắt buộc phải trưởng thành sớm hơn. Nói thật nhìn nàng già dặn hơn so với số tuổi của mình.
Về nước để chịu tang anh trai, cũng như là chờ tới khi đủ tuổi để gả đi, nhưng nàng sẽ không đời nào chịu ngồi yên. Nàng tìm rất nhiều cách để có thể thoát ra khỏi mối hôn ước này, nhưng dường như đều vô vọng. Mà với Đường Cạnh – người đúng ra phải là kẻ thù thì nàng lại tin tưởng anh vô điều kiện. Cái người này tuy là luật sư nhưng dáng vẻ trông rõ là lưu manh giả danh trí thức ấy chứ. Có lẽ nàng thích anh trước chăng, nàng biết anh cũng thích mình, chỉ là không thừa nhận thôi. Anh lo cho nàng rất nhiều, tìm cách cho nàng chạy trốn nhưng nàng lại cứ muốn ở lại đồng hành cùng anh cơ, dù cho nó rất khó khăn… nhưng nàng sợ nếu mình đi thì Đường Cạnh sẽ gặp nguy hiểm mất, nàng sợ không còn được nhìn thấy anh nữa.
Ngoài vấn đề tình cảm thì chuyện nói về nghề luật sư khá tỉ mỉ, có về các vụ án kiện, rồi đi điều tra chứng cứ. Các nhân vật phụ cũng có những điểm thú vị riêng. Như anh luật sư Ngô Dư Bồi mà ban đầu Đường Cạnh chê là quá chính nhân quân tử và bảo thủ, không ngờ sau này hai người lại trở thân bạn với nhau, người kia gặp khó khăn thì sẽ vươn tay hỗ trợ.
Dường như mỗi một nhân vật từ chính tới phụ đều có những băn khoăn trắc trở riêng của mình trong thời buổi loạn lạc ấy. Quan trọng là cách họ tìm lối ra như nào mà thôi. Bộ truyện cô đảo dư sinh mình phải đọc từ từ, không hẳn là vì quá nhiều thông tin về pháp luật, mà cũng là để tận hưởng không khí trong truyện, một chút cũ kỹ của thế kỷ trước, một chút tang thương vì chiến tranh, và cũng là một chút hi vọng vào tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn của các nhân vật.