DÒNG THƠ THỨ CHÍN.
Tên cũ: Chín chương thành thơ.
Tác giả: Thời Câm
Thể loại: Hiện đại, từ thanh xuân đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, sủng sạch, có H, HE.
CP: Bác sĩ ngoại thần kinh giả đứng đắn ✘ Bác sĩ tâm lí rất dịu dàng.
Tình trạng: Hoàn edit.
Link đọc chín chương thành thơ
—–
Giới Thiệu
Năm thứ hai cao trung, trong lớp có một bạn học mới, dùng sắc để thả thính.
Là hàng xóm, hàng tháng, Diệp Già Lam thay các bạn nữ trong trường chuyển thư tình, lần nào cũng bị trả lại thẳng thừng.
Có bạn tốt đánh giá: Đường Ngộ là một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, đã đẹp trai lại học giỏi, trừ việc không thể cưa đổ thì điểm nào cũng tốt.
Diệp Già Lam không có ý kiến gì.
Sau đó trong một lần cả lớp tụ tập, mỗi người bị bắt phải viết ưu điểm của mình rồi chuyển cho người ngồi bên phải.
Lúc này, bạn học Diệp đã say khướt, ngồi trong góc, trơ mắt nhìn người bên cạnh nhẹ giơ bàn tay đẹp đẽ cân đối, giữa hai ngón tay thon dài kẹp tờ giấy đưa qua.
Tờ giấy viết ngắn ngọn năm chữ, cộng thêm hai dấu câu:
Nghe lời,
Đừng dính người.
Nhắc nhở bạn đọc: Gương vỡ lại lành, giai đoạn trước nam chính hai nhân cách, chú ý cẩn thận.
Giới Thiệu 2
Năm thứ ba đi làm, bệnh viện có một đồng nghiệp mới đến, dựa vào sắc đẹp mà tấn công người ta.
Có đồng nghiệp nữ sau khi giẫm phải cái đinh này tốt bụng nhắc nhở cô: Bác sĩ Đường là người có tự chủ rất mạnh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể có suy nghĩ đen tối được.
Sau đó lại có lần phải trực ca đêm, hai người đụng nhau ở cửa bệnh viện. Trai đơn gái chiếc, đêm khuya gió lớn, người nọ nhẽ nâng mắt, một đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình đến trắng trợn táo bạo.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
“Ừm?”
“Tự chủ của anh rất kém đó.”
???
? Câu chuyện bắt đầu khi nữ bác sĩ xinh đẹp khoa tâm thần bệnh viện Hoa Khê, Diệp Già Lam, bị bác sĩ nam tài năng bậc nhất lại điển trai mê hồn vừa chuyển đến khoa ngoại thần kinh, Đường Ngộ, say rượu làm loạn, đè lên cửa hôn đến thất hồn lạc phách. Mà câu đầu tiên anh hỏi cô sau 5 năm chia ly gặp lại lại là: “Nụ hôn đầu của em như thế nào, nhớ ra chưa?!”
? Đó dĩ nhiên chưa phải xuất phát điểm của toàn bộ câu chuyện. Bởi vì duyên nợ của họ, chân chính là đã bắt đầu vào 8 năm trước, khi Diệp Già Lam còn là lớp trưởng năm thứ 2 Cao trung, và Đường Ngộ là học sinh mới chuyển đến lớp cô, về sau lại làm hàng xóm đối diện nhà cô; hoặc cũng có thể là từ rất lâu rất lâu trước đó khi Diệp Già Lam vẫn còn là cô bé con 10 tuổi nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, ngay lần đầu gặp mặt đã đạp chân vào đôi giày trắng của tiểu tử đẹp trai con bạn thân của mẹ, hung dữ bắt nạt khiến cậu nhóc Đường Ngộ mới 9 tuổi phải khóc toáng lên. Có lẽ một sợi dây tơ của định mệnh, đã nhẹ nhàng mà bền chắc quấn quanh hai cô nhóc và cậu bé ngày đó, lúc gần lúc xa, khiến họ gặp gỡ rồi chia ly, chia ly lại gặp gỡ, cuối cùng vẫn là kết lại tại một nơi, không thể tách rời.
? Yêu một người, có thể yêu bao lâu?!
Với Diệp Già Lam, đó là dành hết thời thanh xuân tươi đẹp nhất để rung động trước Đường Ngộ, không oán không hối trao cho anh những thứ quý giá nhất của một người con gái, lại dùng quãng thời gian 5 năm để tưởng nhớ anh, mà đến cuối cũng trái tim của người phụ nữ trưởng thành dù trải qua bao thăng trầm sóng gió, gặp thêm bao nhiêu người đàn ông xuất sắc khác (dù sao cũng không xuất sắc bằng anh), thì vẫn chỉ có thể chứa được một người duy nhất là anh. Bao lâu với cô, chính là vĩnh viễn. Vĩnh viễn yêu anh.
? Yêu một người, lại có thể yêu như thế nào?
Với Đường Ngộ, chính là dùng ấm áp cả đời để yêu một người con gái khi cô ấy còn trẻ, dùng bao dung và nhẫn nại cả đời để chờ đợi cô ấy khi chia ly, lại dùng cố chấp cả đời để một lần nữa theo đuổi cô ấy khi gặp lại. Yêu là định mệnh. Là dùng tất cả trái tim và dục vọng chiếm hữu để yêu em. Chỉ có thể là em. Luôn luôn là em. Mãi mãi là em.
? Chuyện tình của Diệp Già Lam và Đường Ngộ, thật ra có một khởi đầu nhẹ nhàng dễ thương và đơn thuần như bao chuyện tình thanh xuân khác. Anh đẹp trai vô cùng, vẻ đẹp quyến rũ yêu mị người gặp người mê, vừa mới chuyển tới đã thu hút biết bao ong bướm lao đến đòi hút mật. Nhưng người con trai ấy quá mức lạnh lùng, lãnh đạm mà xa cách bằng lý do duy nhất “không yêu sớm” để từ chối hết thảy những đóa hoa xinh đẹp tình nguyện xin chết đó. Mà cô lúc đó còn đang bận crush một vị bạn học tài năng cùng trường. Chỉ là từ khi gặp anh, cô gái đã giã từ hình tượng bất hảo nổi loạn lúc bé, ngoan ngoãn và chỉ biết tập trung học hành khi đó, dường như mới bắt đầu hiểu được, thế nào mới là thật sự thích một người: Là cảm giác trái tim đập nhanh như vừa chạy xong tám trăm mét, như bị lắp thêm một cái mô tơ, rối loạn hết cả lên, không chịu nghe lời cũng chẳng thể tự chủ mỗi khi anh ở bên. Là cảm giác nhớ nhung mỗi khi anh đi vắng. Là cảm giác chờ mong mỗi lần gặp mặt.
? Mà Đường Ngộ, chàng trai từ lúc sinh ra đã có hết thảy mọi thứ: dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt yêu mị, gia thế khủng, trí thông minh vượt bậc, nhưng lại có gia đình không hạnh phúc, mẹ mất từ nhỏ, bố trăng hoa, đã sớm sinh ra cảm giác lạnh nhạt, lãnh đạm với mọi người mọi việc, thế nhưng lại bất ngờ bị thu hút bởi Diệp Già Lam, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thiện lương. Một người vô cùng ghét ngọt nhưng lại bị mê hoặc bởi vị ngọt tỏa ra từ cô. Từ khi nào bỗng thích bắt nạt cô, thích chọc cô bối rối, thích nhìn cô vì mình mà lúng túng đỏ mặt. Càng thích ở gần cô, chạm vào cô, cưng chiều nâng niu cô.
? Cách thức mà Đường Ngộ và Diệp Già Lam đến với nhau, tuyệt đối chính là kiểu tình yêu thanh xuân mà bất kì một bậc phụ huynh nào cũng nhiệt thành ủng hộ. Lấy việc học làm tiền đề, lấy vấn đề yêu sớm làm trách nhiệm. Dù đã nhận định tình cảm dành cho nhau nhưng nhất định đợi đến khi kết thúc kì thi cấp 3, nhất định đợi đến khi thành niên 18 tuổi, thì nụ hôn đầu tiên mới trao nhau, hoàn toàn xé vỡ bức tường mập mờ giữa hai người, cũng chính thức đánh dấu tình yêu của họ một cách công khai.
? Bởi vì Đường Ngộ của năm 17 tuổi đó thật sự rất có kiên nhẫn, càng có tự chủ và trên hết có lẽ là sự tự tin ngạo mạn của tuổi trẻ. Anh kiên nhẫn với tính chiếm hữu của bản thân và cũng kiên nhẫn với tình cảm của Diệp Già Lam. Nếu thả thính là một nghệ thuật vậy thì chỉ có thể khẳng định Đường Ngộ chắc chắn là bậc thầy trong lĩnh vực này. Khi gần, khi xa, khiến cho Diệp Già Lam bắt đầu biết nhớ thương, biết chờ mong mà lại không phản cảm sợ hãi (dù sao người ta vẫn còn là học sinh, trách nhiệm lớn nhất là còn phải học à nha). Cho đến cuối, chọn thời điểm thích hợp nhất, mới ra tay bắt trọn lấy trái tim cô gái ấy.
? Đọc đoạn thời gian hai người bắt đầu quen biết thật sự rất nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt mà không hề ngấy chút nào. Giống như trái tim mình luôn tự nhận thấy nó đã già cỗi lắm rồi, đã quên mất cảm giác rung rinh là như thế nào rồi, vậy mà khi tưởng tượng khung cảnh Đường Ngộ ghé sát khuôn mặt yêu mị của cậu lại gần Diệp Già Lam, khi hai người lần đầu nắm tay, khi Diệp Già Lam bất tri bất giác viết xuống trang nhật kí của cô mấy chữ “nhớ Đường Ngộ”, mà khi Đường Ngộ vừa hôn vừa thì thầm vào tai Diệp Già Lam câu “Anh cũng nhớ em”, thì trái tim bỗng tự nhiên như nhảy lên một cái, trật một nhịp. Cái cảm giác rung động ngọt ngào như bay trên mây này, thật giống khi nghe một bài hát xưa cũ của Carpenter vậy:
Why do birds suddenly appear
Every time you are near?
Just like me, they long to be
Close to you
Why do stars fall down from the sky
Every time you walk by?
Just like me, they long to be
Close to you
(Vì sao những chú chim kia luôn đột nhiên xuất hiện
Mỗi khi anh kề bên em nhỉ?
Giống như em, chúng ước ao được ở gần bên anh
Tại sao những vì sao kia lại được bầu trời thả trôi
Mỗi khi anh bước ngang qua vậy?
Giống như em đó, chúng cũng luôn mong muốn được ở gần bên anh)
???
? Họ yêu nhau 3 năm. Cho đến khi Diệp Già Lam nói lời chia tay với Đường Ngộ. Bất ngờ mà cũng lại trong dự đoán. Anh chấp nhận.
Lý do hai người họ chia tay, chỉ có thể nói là cực kì cẩu huyết. Nhưng đây là lần hiếm hoi mà mình gặp phải một tình huống máu chó như vậy nhưng không thấy phản cảm. Bởi vì với mình, thà rằng là vì một chuyện không hề liên quan đến hai người bọn họ, thà rằng cái lý do đó nó vi diệu, nó lối mòn xưa cũ đến thế nào, thì vẫn còn hơn là do lỗi của một trong hai người họ, hay do một cái hiểu lầm đáng tiếc nào đó mà họ chia ly nhau.
Diệp Già Lam quyết định chia tay Đường Ngộ khi mà cô còn rất yêu anh, khi anh vẫn đang yêu cô nồng nàn.
Chuyện chia tay, để các bạn yên tâm, nó chỉ là một việc hoàn toàn bất đắc dĩ. Mà nguyên nhân thật sự, tác giả đã dùng nó để dẫn dụ độc giả phải không ngừng đọc truyện để khám phá, thế nên mặc dù biết mình là con cá nhưng độc giả vẫn không có cách nào ngoài chấp nhận là bị cắn câu. Chiếu theo nguyên tắc không spoil, mời các bạn hãy tự mình đọc để giải đáp vấn đề này nhé, hehe~
? Mình thích tình yêu của Diệp Già Lam và Đường Ngộ khi chia xa. Có lúc, khoảng cách về không gian và thời gian không phải là chướng ngại trong tình yêu, mà nó chính là chứng nhân một lần nữa khẳng định cho tình yêu son sắt của hai người. Dù có xa cách nhau, chúng ta vẫn chẳng thể ngừng yêu nhau, đó không phải là chia cắt mãi mãi, mà chỉ là anh cho em thời gian để em chấp nhận và học cách đối diện sự thật, lại chờ em hối hận và quay về bên anh mà thôi.
? Độc giả cũng không phải lấn cấn hay lo lắng bất cứ điều gì, vì trong suốt năm năm xa cách đó, Diệp Già Lam có thể từng cố gắng để quên đi Đường Ngộ, nhưng cô chưa bao giờ thử qua lại với một người đàn ông khác. Những lần xem mắt bị mẹ bắt phải tham dự đều được cô nhanh chóng một dao chặt đứt không để đối phương vọng tưởng. Nữ bác sĩ xinh đẹp dịu dàng cũng chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Chỉ là khi chưa thể quên được anh, cô cũng không cho mình làm chuyện hồ đồ có lỗi với người khác. Và có lẽ không hẳn chỉ vì như thế, mà còn do cô đã từng yêu đương qua lại với một người xuất sắc đến nhường ấy, liệu còn có thể để những người con trai khác vào mắt không đây?!
? Người phụ nữ với trái tim chuyên nhất như vậy, mới cũng thật xứng đáng để Đường Ngộ đỉnh đỉnh đại danh bị đá, mà vẫn cam tâm tình nguyện không hờn không oán thủ thân như ngọc chờ cô hồi tâm chuyển ý, đến lúc không chờ nổi lại quay về toàn lực theo đuổi cô lần nữa. Nhưng khác với lúc trẻ, khi anh còn nhẫn nại dùng phương pháp nước ấm nấu ếch xanh mà từ từ tiếp cận dụ dỗ cô, thì nay khi trưởng thành gặp lại, anh không kiên nhẫn cũng không nể nang như thế nữa. Bá đạo, lừa gạt, sắc dụ, mặt dày vô sỉ, mua chuộc đe dọa người bên cạnh, không có gì là anh không dám làm để có được cô lần nữa. Mà đỉnh cao của lưu manh giả danh đạo mạo là gì, nhiều lắm a~. Ví dụ như… rõ ràng mặt dày vô sỉ, trong bụng đầy ý nghĩ xấu, muốn ăn thịt nhưng khi người ta hoài nghi mình có ý niệm xấu lại không chịu thừa nhận, đã không chịu thừa nhận còn tỏ vẻ là chính em mới có ý xấu, anh đây cực kỳ trong sạch; và sau khi đã lừa được con thỏ về nhà rồi thì con sói da mặt dày cứ thế mà đem ra làm thịt thôi. Liêm sỉ ư? Liêm sỉ đâu có mềm, ngọt và thơm như cô được ?
? So với đoạn thời gian đầu thanh xuân ngây thơ đáng yêu, thì giai đoạn trưởng thành này có nhiều đoạn ngược hơn. Nhưng các trái tim yếu đuối cứ yên tâm nhé. Đây chính là cái loại ngược trong đắng ngoài ngọt. Giống như nhân sinh vậy, sau cái khổ, vị ngọt lại chỉ càng làm cho người ta cảm thấy hiếm có hơn mà thôi. Chúng ta sẽ không cần lo bị những hành động ngu ngốc hay ấu trĩ không hiểu chuyện của nam nữ chính ngược, họ rất thông minh, mà chỉ thấy đau lòng cho hai người. Đường Ngộ và Diệp Già Lam không hề có lỗi, cả hai người, họ yêu nhau như vậy, trước khi ở bên nhau luôn yêu, ở bên nhau vẫn yêu, mà lúc chia xa lại càng yêu. Kết cục viên mãn hạnh phúc vậy nên chỉ là chuyện tất yếu sớm chiều mà thôi. Vì thế, cốc nước dẫu có đắng này, độc giả xin tình nguyện uống.
? Thời Câm là tác giả có lẽ đã khá nổi tiếng trong giới mê ngôn tình với những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nhẹ nhàng, trong sủng có ngược như Trái tim loạn nhịp, Dấu yêu, Tiểu Mỹ Nữ… Và Chín chương thành thơ cũng là một tác phẩm như vậy. Dù không quá đặc sắc nhưng các tác phẩm của bà vẫn có nét thu hút riêng, nhất là ở cách xây dựng hình tượng nam nữ chính thượng đẳng cực phẩm, hoàn hảo si tình, đảm bảo bất kì một trái tim mê hư vinh nào cũng không thể cưỡng lại. Vậy nên, mặc dù những chương cuối truyện mình thấy tác giả viết hơi yếu, lan man, một số tình tiết không lôgic và vài nhân vật được đưa vào không cần thiết lắm (hẳn là để chuẩn bị cho một Hệ liệt), thì mình vẫn cho rằng đây là một cuốn truyện đáng đọc. Nhất là trong thời gian gần đây đi kèm với đòi hỏi ngày càng khắt khe của độc giả là chất lượng truyện đang dần đi xuống. Vậy nên, hoan nghênh nhảy hố, nếu có lỡ bước hụt vào trái tim của Đường Ngộ thì cũng đừng có buồn nha, Ngộ dành cho Lam là sự thật hiển nhiên không thể tranh cướp rồi ?
“Em yêu anh.
Vật đổi sao dời, hoa nở lại tàn.
Bốn mùa thay đổi, xuân phong lại độ.
Vĩnh viễn yêu anh.
Yêu anh nhiệt tình lại lạnh nhạt,
Yêu anh cuồng bạo lại dịu dàng,
Yêu anh mỗi lần ấm áp ôm lấy em,
Yêu anh mỗi tư thế khi hướng về phía em.
Yêu, từng anh, từng anh một.”**
P/s: Nam chính giai đoạn thanh xuân có bệnh nhân cách phân liệt, nhưng không ảnh hưởng đến mạch truyện mà còn là nhân tố dễ thương thúc đẩy hai người sớm thích nhau, cũng là mắt xích quan trọng trong nguyên nhân chia tay của hai người, về sau sẽ sớm được chữa khỏi.