BỆNH TƯƠNG TƯ
Tác giả: Nhu Đoàn Tử
Thể loại: Hiện đại, hào môn, báo thù (giả), nam chính âm trầm, THIẾU NGHỊ LỰC TOÀN TẬP trước nữ chính, nữ chính có bệnh (sau chữa khỏi),
Link đọc truyện online
Văn án:
Từ khi Lục Chu bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã biết nhà họ Giang lớn nhất thành phố Vân, chính là kẻ đứng sau hại chết cha mình. Cho nên hắn mua chuộc người khác, lấy danh nghĩa xung hỉ tiến vào Giang gia.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt như một công chúa, được mọi người vây quanh dỗ uống thuốc như chúng tinh phủng nguyệt (*), cả người cha tốt dốc hết lòng vì con gái kia nữa, nở nụ cười nhạt.
(*) Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở.
Chờ khi hắn đánh sập Giang gia, hắn nhất định sẽ cắt thuốc của Giang Nguyệt, để cho Giang lão đầu kia cảm nhận tư vị thống khổ khi mất đi người thân.
Chẳng qua là Lục Chu không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước giường của công chúa nhỏ, giọng ôn tồn dụ dỗ: “Nguyệt Nguyệt ngoan, nhanh uống thuốc có được hay không?”
Tiểu thư thân thể ốm yếu nhỏ bé vs thiếu niên tàn nhẫn độc ác lòng dạ cố chấp.
Hiện đại bối cảnh giả tưởng, kiến thức chuyên nghiệp lấy từ Baidu, chớ kiểm tra.
Lời của editor: Đừng đọc văn án mà nhầm, truyện ngọt, tuyệt đối ngọt như mật mía, nam chính chỉ có tính cách thích tự vả một chút mà thôi. Nữ chính ốm yếu bệnh tật nhưng không phải bánh bèo. Câu chuyện của hai người đảm bảo đặc sắc, không vui không lấy tiền !
—
Trong truyện, nữ chính Giang Nguyệt là một tiểu thư hào môn ốm yếu nhiều bệnh. Giang Nguyệt là món quà duy nhất mà người vợ đã mất của Giang Ngộ để lại cho ông. Thế nên ông luôn xem cô con gái nhỏ này như châu như báu, muốn trăng có trăng, muốn sao được sao. Nhưng từ bé con gái yêu đã ốm yếu nhiều bệnh tật, sức khỏe của cô cũng là niềm trăn trở của ông.
Năm ấy, Giang Nguyệt trở bệnh nặng, hôn mê liệt giường, bao nhiêu bác sĩ cũng không tìm ra cách chữa trị, thuốc thang dần trở nên vô phương. Khi ấy có người mách Giang Ngộ về việc tìm người “xung hỉ” cho con gái để chữa bệnh.
Vì thế, Lục Chu lấy tư cách “xung hỉ” cho Giang Nguyệt mà tiến vào Giang gia. Cậu mang theo âm mưu lật đổ nhà họ Giang, trả thù cho cha mình. Cậu quyết sẽ làm cho hai cha con kia phải trả giá cho những gì họ đã gây ra, sẽ cắt hết thuốc thang của Giang Nguyệt, để người cha tốt Giang Ngộ kia phải nhìn con gái yêu của mình chết dần chết mòn trong đau đớn.
Thế nhưng chỉ với một câu “Ba… ba?” mà nữ chính gọi nhầm khi tỉnh dậy, bao nhiêu nghị lực của Lục Chu rơi sạch sành sanh, không sót lại chút gì.
Năm ấy, Lục Chu chưa được hai mươi tuổi, nghị lực và ý chí báo thù cứ như vậy rơi mất đến mãi về sau cũng không còn ai thấy “nó” ở đâu nữa :v
Không biết có phải do Lục Chu vào nhà họ Giang xung hỉ có tác dụng hay do bệnh tình của Giang Nguyệt chuyển biến tốt nên tự dưng lại hết. Vì sự thật ngày hôm sau khi Lục Chu đến thì Giang Nguyệt liền hết bệnh một cách thần kỳ, khỏe mạnh trước giờ chưa từng thấy.
Từ đó cũng là lúc chuỗi ngày báo thù rửa hận thì không thấy đâu mà chỉ thấy ngày ngày Lục Chu đội cô em gái bé nhỏ này lên đầu, nâng niu trên tay mà thôi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Lục Chu bước ra từ cô nhi viện, chịu biết bao sự ngược đãi, xa lánh lẫn thua thiệt mới gặp được Giang Nguyệt. Còn Giang Nguyệt tựa như tên của mình, chính là ánh trăng nho nhỏ, chiếu sáng cuộc đời Lục Chu, để cậu nhận ra bên cạnh cậu vẫn còn có người chân thành đối đãi với mình.
Nếu không có Giang Nguyệt ở bên cạnh, Lục Chu không biết mình sẽ chống cự như thế nào để không phát điên khi càng ngày cậu càng biết được nhiều bí mật không bao giờ ngờ tới.
Hoá ra, không phải Giang Ngộ đã làm hại cha cậu mất mạng. Hoá ra, mẹ cậu không sao cả, chỉ là bà bỏ rơi cậu bơ vơ ở cô nhi viện. Hoá ra, cậu vẫn còn một cô em gái mà mẹ cắm sừng cho cha ở bên ngoài. Và cuối cùng là không phải vô tình mà cậu lại bị mất đi kí ức hai năm sau khi cha mất. Thật ra, có quá nhiều bí mật mà cậu và Giang gia đều chính là những người bị hại.
Từ ngày đầu gặp mặt cho đến tận sau này, Giang Nguyệt luôn là một món đồ dễ vỡ mà Lục Chu trân trọng vô điều kiện. Mặc dù Giang Nguyệt cũng là một cô gái không dễ bị bắt nạt – hầu như chỉ có Lục Chu bắt nạt cô mà thôi.
Vì thế, không phải tự nhiên mà mình nói Lục Chu là người thiếu nghị lực đâu ạ. Bởi vì cậu thiếu niên này sau khi tốt nghiệp đại học có thể từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp to lớn như vậy, lại không thể chịu nổi một giọt nước mắt của công chúa nhỏ rơi xuống.
Giang Nguyệt là một cô bé thiên tài, có thể “handmade” một con búp bê nhìn chẳng khác búp bê ma rụng mất một mắt một tay, có con còn rụng cả đầu cổ tứ chi bỏ vào phòng người cô ghét rồi cầm điều khiển búp bê từ xa doạ họ khiếp sợ. Cô gái bé nhỏ ấy, có thể hồn nhiên làm những việc mà người khác phải há hốc mồm. Giang Nguyệt chính là một người không dễ chọc chút nào.
Sau thời gian du học, Lục Chu quay về nước diễn một vở kịch thật lớn để vạch trần những bí mật đã bị chôn dấu ấy, lấy lại công bằng cũng như đem sự thật u ám kia phơi bày ra ánh sáng. Nhưng đổi lại là chút hiểu lầm của cô mèo nhỏ Giang Nguyệt, làm mèo con giương móng vuốt với cậu nhiều ngày, cũng xem như tình thú.
“Bệnh tương tư” có mở đầu mang hơi hướng hơi âm u, một phần khắc họa nội tâm đen tối nhiều đau đớn của nam chính Lục Chu, những cơn ác mộng kéo dài từ bé đến lớn, những hình ảnh nhuốm màu và bạo lực cứ ẩn hiện xuất hiện trong mộng tưởng như dày vò, phá hỏng cậu thiếu niên ấy.
Nhưng đến khi Lục Chu biết Giang Nguyệt có thể làm cho mình thoát khỏi những ám ảnh đó, truyện đã dần chuyển sang một màu hường phấn không thể hường hơn được nữa. Ngọt ngào đến tận kết cục viên mãn của cả hai, bên cạnh họ là cậu con trai nhỏ tưởng ôm nhầm – mới dăm ba tuổi đã thu cả lớp học thành hậu cung của mình.
Bản thân mình đánh giá cao bộ truyện này vì tác giả viết rất chắc tay, những phân đoạn ác mộng của Lục Chu đọc thật sự có cảm giác nghẹt thở, cốt truyện liền mạch, tính cách nhân vật được xây dựng hoàn chỉnh và nhất là không cho nữ phụ nào có cơ hội chen chân vào tình cảm của nam nữ chính.
“Bệnh tương tư” là một bộ truyện rất đáng để thử nếu bạn thích đọc một nam chính hơi u ám, nhưng lại dành hết sự ôn nhu của mình chỉ cho duy nhất một người, nguyện bảo vệ người đó trọn đời kiếp.