Review Truyện Vướng Mắc Ngọt Ngào

review truyện vướng mắc ngọt ngào

VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO
Tác giả: Ngân Bát
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng
Độ dài: 111 chương
Tình trạng: Đã hoàn edit
Lưu ý: Truyện không khoá
_______
Văn án
Phó Chước là kiểu con trai mà Thẩm Thư Dư ghét nhất: thích hút thuốc, xăm hình, lái xe thể thao, lông bông, không lo học hành.
Nhưng Thẩm Thư Dư cứ bị Phó Chước quấn lấy, không thể thoát khỏi.
Thế mà ngày đó Phó Chước cứu Thẩm Thư Dư khỏi tay tên cặn bã, anh xoa nhẹ đầu cô, dỗ dành nói: “Đừng sợ, ai dám động tới em phải bước qua xác của ông trước.”
Cô vốn đang run rẩy, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh cô chẳng còn sợ hãi.

Lần đầu gặp Thẩm Thư Dư, trong lòng Phó Chước chỉ có một ý nghĩ: sớm muộn gì cũng đặt cô nằm dưới thân mình gọi một tiếng anh ơi.
Giọng cô ngọt ngào như vậy, có phải nếm vào cũng ngọt thế không?
Sau đó nhìn thấy nước mắt của Thẩm Thư Dư, Phó Chước hận không thể quỳ xuống chân cô gọi cô một tiếng tổ tông.
Ngày 29 tháng 2 ấy, cô đứng ở cửa nhà anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói với anh: “Vậy…chúng ta thử một lần đi.”
Cả đời Phó Chước lần đầu tiên biết được nhịp tim tăng tốc là cảm giác gì.
Đây là món quà sinh nhật trân quý nhất anh nhận được trong đời này, đặt trong lòng bàn tay cũng sợ tan chảy mất.
_________
Thẩm Thư Dư là hoa khôi mới ngành Nhân văn Nghệ thuật, vô cùng xinh đẹp và tài năng, tiếng tăm của cô lan xa ra cả ngành. Dù xinh đẹp và được bao chàng trai để ý, cô vẫn chưa có một mối tình nào, hay nói cách khác, Thẩm Thư Dư chưa sẵn sàng yêu đương. Một phần là do cô lớn lên trong gia đình đơn thân, chỉ có mẹ là trụ cột làm việc kiếm tiền nuôi cô ăn học nên Thẩm Thư Dư vừa học vừa làm thêm để phụ mẹ phần nào, vì bận rộn làm cô chẳng còn thời gian cho việc yêu đương. Nguyên nhân sâu xa là vì mẹ con cô từng bị bạo hành gia đình, hình ảnh hồi nhỏ ba đánh mẹ khắc sâu khiến Thẩm Thư Dư chỉ muốn bài xích chuyện tình yêu, vì cô không muốn giống như mẹ. Nhưng trớ trêu thay ông trời lại cho cô va phải Phó Chước. “Tóc anh ngắn, trên khuôn mặt không biểu cảm luôn tràn đầy vẻ tàn bạo. Người đàn ông này từ nhỏ đã mang khuôn mặt hung thần ác sát, dùng lời bạn bè nói: khi không cười giống như người khác giết cả nhà anh.” Trông anh chẳng hề có dáng dấp của người đứng đắn, hoàn toàn không giống sinh viên. Chạm mặt mấy lần mà toàn bị anh trêu ghẹo, Thẩm Thư Dư còn tưởng anh là một kẻ biến thái, là một gã vô lại. Cô thật sự không thích những anh chàng như vậy và cũng không muốn dính líu tới anh chút nào.
Phó Chước thì ngược lại, anh đối với Thẩm Thư Dư là kiểu vừa gặp đã yêu. Người ta nói nếu lần đầu tiên gặp mà có cảm xúc vô cùng mãnh liệt với đối phương, dù là yêu hay ghét thì cũng là duyên tiền kiếp. Cảm xúc của Phó Chước đối với cô cũng như vậy, dù chưa cưa đổ được thì anh cũng nhận định suốt quãng đời còn lại, phải là Thẩm Thư Dư chứ không phải ai khác. Một chàng trai chưa từng có hứng thú với phụ nữ, đến nỗi ba anh còn tưởng anh là gay, trong đầu có lẽ ngoài hoạt hình ra thì chính là hoạt hình, giờ đây lại đầy tò mò và yêu thích với một cô gái. Trước khi gặp cô, anh chưa từng gặp ai hợp với gu mình, và sự xuất hiện của cô dường như là ông trời tạo ra cho anh.
Lông mày ánh mắt của cô tựa như dựa theo sở thích của anh. Thậm chí, anh cảm thấy mình đã biết người này từ sớm, quen thuộc đến như vậy.
Trong tình yêu, tồn tại quy luật bù trừ. Câu chuyện về gái ngoan và trai hư cũng vậy, mặc dù Thẩm Thư Dư không có ấn tượng tốt với mấy anh chàng hư hỏng, hay nói cách khác là cô ghét vô cùng, nhưng rồi cũng dần dần bị thu hút bởi Phó Chước. Nhưng đó là câu chuyện của sau này, bởi vì quá trình cưa đổ vợ của Phó Chước gian nan vô cùng. “Trong cảm nhận của Thẩm Thư Dư, Phó Chước là loại cậu ấm ăn chơi, cô không biết anh rốt cuộc làm nghề gì, bởi vì theo cô thấy anh căn bản là một người thất nghiệp. Người như anh có lẽ giống như loại ăn bám gia đình trong tin tức xã hội, dù sao ba mẹ có tiền anh chủ yếu phụ trách tiêu xài thôi.”
Nhưng sự thật lại khác biệt hoàn toàn, khác biệt đến nỗi nó khiến cô cảm thấy như thế giới quan bị lật đổ.
Khác với suy nghĩ playboy ăn chơi tiêu xài phung phí và hay trêu ghẹo các em gái đó, Phó Chước mặc mặc dù luôn đốt tiền và không coi tiền ra gì, một phần anh là cậu ấm nhà hào môn, nhưng anh không phải dạng ăn bám vô dụng như cô nghĩ, Phó Chước là một chàng trai thực sự giỏi giang và ưu tú. Còn trẻ nhưng anh đã có bức tranh thủy mặc đạt giải nhất được trưng bày, tự thành lập một phòng làm việc hoạt hình, có bộ truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” thành công với tiếng tăm lừng lẫy và một lượng fan khổng lồ, trong đó có cả Thẩm Thư Dư, chỉ là ban đầu cô không không biết anh là tác giả vì Phó Chước vô cùng kín tiếng.
Còn về trêu ghẹo các em gái, thì nói đúng hơn là anh chỉ trêu ghẹo mình cô. Vẻ ngoài điển trai hư hỏng của anh dễ gây hiểu lầm, nhưng thực chất dù giao diện của anh trông như một red flag thì hệ điều hành lại là green flag, trong tim anh duy chỉ có một mình Thẩm Thư Dư.
Và “Phúc Tinh A Tài” cũng chính là cầu nối đưa hai người đến gần với nhau hơn.
Càng hiểu biết về Phó Chước, Thẩm Thư Dư bèn phát hiện bản thân chẳng thể khống chế trái tim mình. Chờ khi cô phát hiện hình như mình không ghét anh thì đã biết mình đang từ từ rơi vào tay giặc. Cô còn như đang mong chờ tin nhắn của anh. Nhưng đồng thời cô cũng có rất nhiều mâu thuẫn. Quen Phó Chước tới nay, Thẩm Thư Dư từ ghét anh lúc trước tới yêu anh hiện tại, cô dần dần phát hiện những điểm sáng trên người anh. Như nhiều người đã nói, Phó Chước là một người rất ưu tú. Anh ưu tú đến vậy cũng khiến Thẩm Thư Dư loáng thoáng có tự ti. Từ nhỏ đến lớn cô là một người tự mình biết mình, một người đàn ông như vậy cô làm thế nào mới có thể xứng đôi với anh?
Chưa kể về khoảng cách địa lý, rồi gia cảnh, vòng bạn bè đều khác biệt.
Loại cảm giác không thể khống chế này khiến cô bối rối, vậy nên cô chạy trốn.
Nhưng cuối cùng, dù có trốn thế nào thì Thẩm Thư Dư cũng không thể trốn khỏi định mệnh an bài, không thể trốn tránh cảm xúc của trái tim và một tình yêu nhiệt liệt chân thành của Phó Chước
________
Sau này, họ kết hôn, có với nhau những đứa trẻ đáng yêu và cùng nhau xây dưng tổ ấm.
“Bọn họ đã đi qua mười mấy xuân hạ thu đông, người và sự vật xung quanh không ngừng thay đổi, chỉ có họ không thay đổi.
Em yêu anh, Phó Chước.
Cảm ơn sự dây dưa năm đó của anh, đó là sự vướng mắc ngọt ngào đẹp nhất.”