TRÂN QUÝ EM NHƯ MẠNG
Tác giả: Trương Tiểu Tố
Thể loại: Hiện đại, trinh thám phá án, đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y lạnh lùng xinh đẹp, hài hước, gay cấn, ngọt ngào đáng yêu, bí mật xưa ẩn giấu, HE.
Độ dài: 84 chương + 11 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit.
Lưu manh có văn hoá đã đủ đáng sợ rồi, lưu manh vừa có văn hoá vừa có năng lực thì còn đáng sợ gấp mấy lần. Chưa kể, tên lưu manh này không chỉ lưu manh, còn có chức có quyền, còn dũng mãnh uy phong, còn đẹp trai chói mắt, lại còn gia thế cực khủng. Thử hỏi xem, ai chơi lại anh?
Kỷ Nghiêu – đội trưởng đội trinh sát hình sự Cục công an thành phố, chính là một tên lưu manh như vậy.
Từ nữ đồng nghiệp cho tới nữ phạm nhân, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh và đây cũng là một điều khiến Kỷ Nghiêu tự hào suốt nhiều năm. Ấy thế mà… ấy thế mà!!!!!
Cục công an vừa mới tiếp nhận một nữ pháp y, cực kỳ xinh đẹp, mà cũng cực kỳ lạnh lùng. Lạnh lùng đến nỗi không hề bị hấp dẫn bởi những trò mèo của Kỷ Nghiêu. Anh ga lăng là thế, anh hài hước là thế, lại còn phá án rất chuyên nghiệp nữa, vậy mà một cái liếc mắt cô cũng keo kiệt với anh. Kỷ Nghiêu dần dần cảm thấy, hình như bản tính săn mồi của mình bắt đầu trỗi dậy. Anh muốn chinh phục Hàn Tích.
À, Hàn Tích chính là pháp y mới đến, nghiệp vụ khỏi bàn, nhan sắc khỏi chê. Chỉ có điều, ngoài công việc ra dường như cô chẳng hứng thú với bất cứ vấn đề gì khác. Chính sự đơn độc và nghiêm túc của cô đã khiến rất nhiều cánh đàn ông trong Cục công an muốn che chở và bảo vệ. Kỷ Nghiêu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngoài mặt thì anh cà lơ phất phơ trêu chọc cô, nhưng sâu trong thâm tâm anh, ý định với cô dần dần trở nên nghiêm túc.
Đó là khi anh nhìn thấy cô bị cuốn vào một vụ án giết người, bình tĩnh tự tin rửa sạch hàm nghi cho chính mình, là ánh mắt cô đơn trống rỗng mỗi khi nghĩ đến quãng thời gian thời thơ ấu, là sự bài xích đối với tất cả những ấm áp và lòng tốt xung quanh. Phải có một quá khứ như thế nào thì mới có thể cự tuyệt thế giới tới mức độ này chứ?
Kỷ Nghiêu quyết định tự mình tìm đáp án, cũng tự mình giải thoát cho cô gái đáng thương này. Bắt đầu từ việc… làm hàng xóm của cô. Mỗi ngày cùng cô đi làm, tan làm, thảo luận vụ án, cùng đến hiện trường, cùng nhau phá án. Kỳ lạ thay, dường như mỗi một vụ án xảy ra xung quanh họ đều là những mắt xích của một sự việc nào đó, liên quan đến thân thế của cô, cũng liên quan đến sự chờ đợi 19 năm của anh.
Bắt đầu từ một vụ án tự sát, rồi lần lượt là những cái chết bất thường và kỳ lạ. Các manh mối mà bọn họ tìm được nhìn thì có vẻ không liên quan nhưng lại mang theo một ý nghĩa nào đó trong toàn bộ sự việc. Mỗi một vụ án kết thúc lại mở ra đầu mối của một vụ án khác. Cứ lần lượt như vậy, người chết ngày càng nhiều, tội ác ngày càng tăng. Hàn Tích và Kỷ Nghiêu bị cuốn vào vòng xoáy này, lần theo từng dấu vết, đến cuối cùng…
Bức màn bí mật dần hé lộ, tội ác tày trời đằng sau vỏ bọc từ thiện, những cách trả thù trong bóng tối, những số phận lớn lên trong nghịch cảnh, cả những con người hy sinh thầm lặng vì chính nghĩa, tất cả đều bằng một cách kỳ diệu nào đó liên kết với nhau, mà người tháo gỡ nút thắt đó, không ai khác ngoài Kỷ Nghiêu và Hàn Tích.
Kết quả mà họ tìm được không tốt đẹp như họ mong muốn, ai cũng phải trả giá cho tội ác của mình, cho dù động cơ là chính nghĩa đến mức nào đi nữa. Người bạn thời thơ ấu của Hàn Tích, người đàn ông yêu thương cô đầy cố chấp ấy, cũng không thể thoát khỏi số phận. Và bí mật cuộc đời cô cũng được sáng tỏ, không phải bị vứt bỏ, vẫn là một cô gái được ba mẹ yêu thương, chỉ là số phận quá nghiệt ngã mà thôi. Nhưng dù sao đến cuối cùng, ông trời cũng đã bù đắp cho cô một người mẹ, còn có một tên lưu manh vừa giàu vừa giỏi ngay bên cạnh.
Họ cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau bước qua nguy hiểm, cuối cùng Kỷ Nghiêu thành công khiến Hàn Tích đón nhận sự ấm áp của anh. Con người anh bình thường rất vô lại, da mặt cũng dày, nhưng anh chưa bao giờ làm tổn thương cô. Nếu như những lời nói trêu ghẹo của anh với cô mà trở thành sự thật thì có lẽ con của hai người cũng đã đi mua nước tương được luôn rồi, chứ đừng nói là mãi đến gần kết thúc vụ án mới phát sinh một chút va chạm.
Nhưng không sao, kết quả mới là quan trọng, Kỷ Nghiêu đã chạm vào người đẹp, làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của cô, còn phải chịu trách nhiệm cho suốt phần đời còn lại của hai người. Anh còn hận không thể tiêu hết toàn bộ tinh lực của tuổi trẻ trên người cô nữa ấy chứ.
Thật ra, yêu cầu đối với một câu chuyện trinh thám phá án chỉ thường gói gọn trong một số yếu tố: logic, diễn biến hợp lý, có thắt có mở. Nếu chỉ là như vậy, câu chuyện này hoàn toàn đáp ứng. Các vụ án diễn ra tuy đơn giản nhưng có sự liên kết với nhau, tình tiết dẫn đường tuy có chút gượng ép nhưng có lẽ là do bí mật ẩn chứa đằng sau quá lớn.
Ngoài tình tiết vụ án, câu chuyện còn nhắc đến những vấn đề nhạy cảm của xã hội, trẻ em bị bắt cóc, nạn buôn người dưới vỏ bọc từ thiện, những con người không bằng cầm thú, lạm dụng trẻ em, sự hình thành nhân cách vặn vẹo bởi vì không nhận được nền giáo dục phù hợp,…
Chính vì mang trong mình quá nhiều gánh nặng về đề tài xã hội như vậy, cho nên có những vụ án chưa thật sự hoàn toàn khép lại, hoặc kết thúc quá đơn giản. Nhưng ngoài yếu tố trinh thám, câu chuyện này còn mang yếu tố ngôn tình, cho nên hầu hết các tình tiết đều được lồng ghép vào sự chuyển biến tình cảm của Kỷ Nghiêu và Hàn Tích.
Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên như bản thân nó vốn có. Một chút hài hước của Kỷ Nghiêu bù đắp cho sự lạnh lùng xa cách của Hàn Tích, một chút nóng bỏng của anh làm tan chảy bức tường băng giá mà cô dày công đắp nặn. Một cái ngước nhìn vào đêm khuya khiến người chờ đợi phải xao động. Tất cả tạo nên một cảnh đẹp không sao tả được, mà chỉ có những người thật sự yêu nhau mới có thể cảm nhận được.
“Tiểu Tích, anh bị trầy tay, cần bác sĩ!”
“Em chỉ làm việc với người chết.”
“Ừ! Vậy anh chết rồi!”