Review Truyện Ngọc Cốt Dao

NGỌC CỐT DAO

Tên gốc: Chu Nhan
Tác giả: Thương Nguyệt
Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, huyền huyễn, lâu ngày sinh tình, ngược tâm (ít), thâm tình, HE
Độ dài: 2 quyển (111 chương) + 1 phiên ngoại
Tình trạng: Đang edit sắp hoàn – đã được chuyển thể thành phim.
“Ngọc cốt dao” là câu chuyện về nàng Chu Nhan quận chúa Xích tộc sống trong thời kỳ phồn thịnh nhất của vương triều Không Tang. Đây là chuyến phiêu lưu của một thiếu nữ, cũng là một đoạn sử thi kỳ huyễn mỹ lệ.

Năm Chu Nhan bị ép gả đến đảo Dhaalu ở Susa thì nàng mới có mười tám tuổi. Lần thành thân này sau đó đã trở thành một dấu mốc chói lóa trong cuộc đời Chu Nhan. Không phải vì nàng đã làm được điều gì vĩ đại hay đáng tâng bốc, ngược lại nàng còn đào hôn chạy trốn, mà phu quân của nàng cũng qua đời ngay đêm nàng được cưới về đó, t ự s át ngay trước mắt nàng.
Chu Nhan là quận chúa Xích tộc, con gái duy nhất của phu thê Xích Vương. Bầu trời Tây Hoang nơi nàng lớn lên là một thế giới vô cùng tươi đẹp, nhờ vậy mới có được nàng quận chúa lòng mang nhiệt huyết trượng nghĩa, lạc quan vui vẻ hôm nay.
Trước khi gả tới Dhaalu, Chu Nhan không biết rằng bầu trời Tây Hoang của nàng chỉ là một góc thật nhỏ bé của đại lục rộng lớn này. Trở về từ Dhaalu, được theo cha tới kinh đô vương triều Không Tang, tới Diệp Thành phồn hoa, đó là khởi đầu cho một câu chuyện, khi nàng bước ra thế giới rộng lớn, chứng kiến từ những khung cảnh xinh đẹp thịnh vượng tới những góc đen đầy tàn khốc.
Trong sinh mệnh của Chu Nhan ngoài cha nương ra còn có hai người vô cùng quan trọng. Một người là sư phụ của nàng, đại thần quan trên núi Cửu Nghi, người đã bên nàng từ năm nàng chín tuổi tới tận năm mười ba tuổi. Người còn lại, là người bầu bạn bên nàng từ lúc nàng sinh ra, chàng không phải người Không Tang mà là một Giao nhân, quê hương ở ngoài biển xanh vô tận, nàng gọi chàng là Uyên.
Sư phụ Thời Ảnh của Chu Nhan là một người lạnh lùng, lãnh đạm. Nhưng dù vậy, người luôn cho Chu Nhan cảm giác an tâm, ỷ lại. Chu Nhan cảm thấy, chỉ cần có sư phụ, dù trời sập xuống cũng không phải sợ. Lần đầu tiên nàng gặp sư phụ cũng không phải quá tốt đẹp, suýt nữa bị con chim Trùng Minh của người mổ cho toác đầu, sau đó mấy ngày còn bị người làm trọng thương xém c hết.
Chẳng qua, khi ấy Chu Nhan tính tình phóng khoáng, suy nghĩ đơn giản, không để ý mấy chuyện này, chỉ chăm chăm muốn được Thời Ảnh dạy pháp thuật. Sau đó nàng cũng bái được Thời Ảnh làm sư phụ. Mấy năm theo sư phụ trên núi Cửu Nghi, Chu Nhan ăn không ít khổ, ai bảo sư phụ nàng là người nghiêm khắc như vậy chứ, hở chút là đánh đòn nàng vì cái tội không chăm chỉ luyện tập. Nhưng thôi, dù sao nhờ vậy mà đứa nhỏ ham chơi như nàng mới học thành tài được.
Đối với Chu Nhan, sư phụ đã trở thành một sự tồn tại cố hữu, người sẽ bảo vệ nàng, không bao giờ rời bỏ nàng, không bao giờ đả thương nàng. Vậy mà, tại Diệp Thành, những điều mà nàng nghĩ chẳng thể xảy ra ấy đã lần lượt diễn ra.
Đúng là ông trời trêu ngươi, người nàng muốn tìm, muốn bảo vệ lại là người mà sư phụ nàng muốn g iết.
Uyên, người ấy có một vị trí rất đặc biệt trong lòng Chu Nhan. Uyên không tới từ mặt đất, cố hương của chàng là đại hải vô cùng vô tận, dưới làn nước xanh miên man xinh đẹp. Từ rất lâu về trước, sau khi Hải quốc bị thu phục, giao nhân trong mắt người Không Tang chỉ là những nô lệ thấp kém, bị đem ra ngoài buôn qua bán lại, bị cưỡng ép tách đuôi thành chân chỉ vì mua vui cho kẻ khác. Thế nhưng, Uyên không giống vậy, với Chu Nhan, Uyên là người đã bên nàng, bảo vệ nàng, ôn nhu với nàng từ khi nàng nhận thức được thế giới này.
Uyên, chàng là mối tình đầu của Chu Nhan, tiếc rằng lại là một mối tình không thể nhận được hồi đáp. Chàng bỏ đi đã hai năm, Chu Nhan tuy rằng tự nhủ phải quên người này nhưng vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích của chàng.
Cuối cùng, trở về sau lần thành hôn thất bại ở Dhaalu, Chu Nhan tới Diệp Thành, ở nơi thành thị xa hoa này nàng đã tìm thấy Uyên. Chỉ là, Uyên lúc này không còn là người luôn ôn hòa khi xưa, chàng đã trở thành Tả quyền sứ của Quân Phục Quốc – đội quân được thành lập với mục tiêu khôi phục Hải quốc, không những vậy, chàng còn là người mà sư phụ nàng đuổi theo bao lâu nay, người mà sư phụ nàng quyết tâm phải tiêu diệt.
Chu Nhan thật sự không hiểu, tại sao hai người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng lại rơi vào tình huống như vậy. Người này là người nàng yêu thương, người kia cũng là người nàng trân trọng, nàng thật sự không biết phải làm thế nào.
Dưới mật đạo của Tinh Hải Vân Đình, nàng lầm tưởng sư phụ đã g iết Uyên, trong lúc tức giận nàng thật sự muốn trả thù cho Uyên. Vậy nhưng khi sư phụ ra tay phản kích nàng, nàng vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi suy nghĩ sư phụ sẽ luôn bảo vệ nàng đã ăn sâu vào máu nàng rồi.
Chu Nhan không g iết nổi Thời Ảnh, ngược lại còn trọng thương liệt giường cả tháng. Sau khi bình phục nàng mới biết hóa ra Uyên chưa c hết, trong lòng nàng thở phào một hơi, còn may, mọi thứ vẫn như cũ.
Tái ngộ sư phụ, Chu Nhan biết mình làm sai rồi, nàng xin sư phụ tha thứ, chỉ là người lại quyết tuyệt nói với nàng, người nhất định phải g iết Uyên, nếu nàng một mực muốn bảo vệ Uyên thì nàng không còn là đồ đệ của người nữa.
Sư phụ của nàng trước giờ luôn nói được làm được, lần này cũng vậy. Uyên thoát c hết ở Tinh Hải Vân Đình một lần, ai ngờ đến cuối cùng vẫn chôn thân ở nơi đây.
Chu Nhan có c hết cũng không tin nổi, nàng chỉ vừa mới tách ra khỏi Uyên một chút thôi mà chàng đã không còn trên đời này nữa rồi. Trong khi nàng chấp nhận buông bỏ tình cảm với Uyên thì ngoảnh đầu lại, chàng đã c hết dưới tay sư phụ của nàng.
Chứng kiến cái c hết của Uyên, Chu Nhan lâm vào đau khổ, nàng phải trả thù cho chàng. Nàng thi pháp nhắm tới sư phụ, người nhẹ nhàng chặn lại tất cả thuật pháp của nàng, dù sao, nàng cũng là do người một tay dạy ra.
Uyên đã c hết thật rồi, lần này nàng không còn lầm tưởng nữa, vậy nên dù sức cùng lực kiệt Chu Nhan vẫn phải trả thù bằng được. Nhưng đến tận khi lưỡi dao của nàng găm sâu vào người sư phụ, nàng vẫn không thể hiểu nổi tại sao. Mấy chiêu thức quèn của nàng căn bản không động nổi tới tay áo người, vậy sao người lại không tránh?
“Ta rất thích nàng, A Nhan… tuy rằng nàng vẫn luôn sợ ta.”
“Nàng thích người khác… thề sẽ trả thù cho hắn, nên ta sẽ để nàng đạt được nguyện vọng này sớm một chút – đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng, không phải sao?”
Chu Nhan đã giết chết sư phụ của nàng rồi, nàng đã giết chết Thời Ảnh rồi, giờ nàng phải làm sao đây? Nàng phải làm gì để cứu người đây?

Người tiên tri c hết vì lời tiên đoán, đó là số phận.
Thời Ảnh là thế tử của vương triều Không Tang nhưng vừa sinh ra không lâu đã bị đưa lên Đại Thần cung trên núi Cửu Nghi. Chàng được Đại Ti Mệnh tiên đoán, đời này sẽ c hết dưới tay một người con gái.
Từ lần đầu tiên gặp Chu Nhan, khi quyết định không g iết c hết cô bé này thì số phận của Thời Ảnh đã được định đoạt rồi.
Chu Nhan là một người hoạt bát, dù bị chàng đánh trọng thương vẫn còn an ủi chàng, là người đã cứu sống chàng ở vực thẳm Thương Ngô, cõng chàng đi tìm đường sống trong chỗ c hết. Cô bé hoạt bát ấy đã mang theo sự nhiệt tình của mình đi vào trong tim Thời Ảnh.
Phần tình cảm này, Thời Ảnh giấu rất kĩ, chàng vốn đã định sau khi chàng iết được tai tinh mang họa diệt quốc tới cho Không Tang thì chàng sẽ cởi bỏ áo bào thần quan, làm người bình thường. Bởi vì, đại thần quan không thể thành thân.
Tiếc là lời tiên tri vẫn thành sự thật, người chàng muốn g iết lại là Uyên mà Chu Nhan hay nhắc tới, là người nàng muốn bảo vệ. Đến cuối cùng, chàng vẫn quyết định trả mạng của mình cho Chu Nhan.

Trong “Ngọc cốt dao” của Thương Nguyệt, ngoài nhân vật Chu Nhan, Thời Ảnh và Uyên thì có một nhân vật để lại rất nhiều tiếc nuối với mình, đó là cậu nhóc giao nhân Tô Ma mà Chu Nhan thu nhận cưu mang.
Tô Ma vốn là một đứa trẻ rất xinh đẹp, nụ cười của cậu vô cùng thuần khiết trong sáng. Thế nhưng Chu Nhan cũng chỉ có thể thấy Tô Ma bật cười lớn như vậy một lần duy nhất.
Tuổi thơ của Tô Ma là chuỗi ngày tràn đầy đau khổ và thù hận với những kẻ ngược đãi cậu, hành hạ mẹ cậu. Người Không Tang đều đối xử với giao nhân bọn họ như chó mèo trong nhà. Sống thì để mua vui, c hết rồi còn móc mắt bọn họ ra làm ngọc Ngưng Bích.
Khó khăn lắm cuộc đời của Tô Ma mới gặp được một chút ánh sáng, đó là Chu Nhan, người đã mang lại cho cậu ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi.
“Ta sẽ luôn chăm sóc đệ, che chở cho đệ, ở bên cạnh đệ, cho đến ngày chính đệ muốn bỏ chạy… Lừa đệ ta là con cún!”**
Tô Ma nên có được một cuộc sống vô âu vô lo bên cạnh Chu Nhan, vậy nhưng số phận trớ trêu lại để cậu là giao nhân mang huyết mạch của Hải hoàng. Tô Ma bị đưa tới chỗ Quân Phục Quốc, bất đắc dĩ phải gánh nỗi thù dân tộc. Thậm chí, để cậu có thể một lòng phục quốc, những trưởng lão trong Quân Phục Quốc còn nhẫn tâm phá hỏng ký ức đẹp đẽ duy nhất của Tô Ma. Bọn họ đã kéo đứa trẻ vừa chạm tay được tới ánh sáng trở lại bóng tối vô tận.

“Ngọc cốt dao” là câu chuyện kỳ huyễn khá thú vị, các bạn có thể tìm đọc để hiểu rõ hơn về các nhân vật, tuy nhiên vì chưa hoàn edit nên có thể sẽ phải đợi hơi lâu đấy.