Review Truyện MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI

mây đi qua trời em qua tim tôi

MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI

Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: hiện đại, xuyên không, nam nữ chính đều là phi công, nam nữ cường, thâm tình, ngọt ngào, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 9 chương + 2 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản (2 tập)

Link đọc : https://truyen5zz.com/may-di-qua-bau-troi-nhu-em-di-vao-tim-anh

—————-

Mây bay qua trời, lưu lưu luyến luyến.
Em qua tim tôi, xao xuyến không quên.

Nếu như có ai đó hỏi Cố Nam Đình, kiếp sau anh muốn làm gì, anh nhất định sẽ nói, kiếp sau anh sẽ liều mình cứu cả dải ngân hà. Bởi vì kiếp này, anh đã được nhận lấy tất cả may mắn của cuộc đời. Mà may mắn đó, mang tên Trình Tiêu.

Bằng một sự kỳ diệu của số phận, Cố Nam Đình bước vào một sự xoay chuyển của thời gian, trở về thời điểm cách hiện tại 7 năm về trước. Nhưng tại sao nhất định phải là 7 năm? Lúc đầu Cố Nam Đình không hiểu, nhưng sau khi gặp lại Trình Tiêu thì mọi việc liền sáng tỏ.

Anh quay ngược thời gian, trở về đúng vào thời điểm vừa mới gặp được Trình Tiêu. Mang theo ký ức của 7 năm đó, anh đương nhiên đã “biết” đây là cô gái mà mình sẽ yêu ở thời điểm hiện tại. Thế nhưng trong hoàn cảnh này, cô lại hoàn toàn chưa biết gì về anh. Cố Nam Đình cảm thấy không sao cả, bởi vì anh sẽ dùng thân phận Cố Nam Đình ở “tương lai” theo đuổi Trình Tiêu của “quá khứ”.

Trình Tiêu là một cô gái xuất sắc về mọi phương diện, xinh đẹp, kiên cường mạnh mẽ, gia cảnh lại tốt. Nhưng chưa bao giờ cô có ý định dựa dẫm, mà tự mình phấn đấu trở thành một nữ phi công tài mạo song toàn. Cố Nam Đình đương nhiên hiểu rõ, cho nên anh phải dùng một chút “thủ đoạn”, dẹp bỏ tất cả những vệ tinh xung quanh cô, bao bọc cô thật kỹ trong phạm vi mà mình có thể kiểm soát, tạo cho cô một vùng trời để thỏa thích bay lượn.

Nếu là một người con gái khác, có lẽ đã không thể kháng cự lại sự hào phóng và tấm chân tình của Cố Nam Đình. Bởi vì bản thân anh cũng là một người xuất sắc. Trở về đảm nhận gia sản của dòng họ, anh đã dùng năng lực thực sự để tạo cho mình một chỗ đứng vững vàng. Thế nhưng, cô gái Trình Tiêu kia, mãi vẫn không chịu đón nhận anh.

Cố Nam Đình không hiểu, nhưng những ai đã từng tiếp xúc với Trình Tiêu đều rất rõ ràng. Cô cao ngạo lạnh lùng, vòng bạn bè rất nhỏ, nhưng ai đã bước vào rồi thì đều chính là người thân của cô. Cho nên, Trình Tiêu nếu không muốn đón nhận anh, thì một bước anh cũng đừng mong đến gần. Vì vậy, cái đó không gọi là từ chối, mà là thử thách.

Không sao, Cố Nam Đình anh đợi được.

Trải qua rất nhiều lần bị từ chối vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng Cố Nam Đình nhận được một cái gật đầu đồng ý của Trình Tiêu. Không cần nói cũng biết, anh đã vui sướng đến mức nào, nhưng đồng thời cũng lo lắng đến mức nào.

Bởi vì anh biết, việc quay về quá khứ mang theo ký ức sẽ khiến anh làm thay đổi một số sự việc trong quỹ đạo thời gian thông thường. Nhưng anh không thể không làm vậy, những biến cố đó sẽ xảy ra với những người mà anh yêu thương và quan tâm nhất. Anh làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Thế nhưng, dù đã cố gắng đến cực hạn, anh vẫn không thể ngăn cản những điều đó xảy ra. Và cuối cùng, Cố Nam Đình đã hiểu được dụng ý của thời gian.

Đây là một món quà, bởi vì anh quay về vào lúc tình cảm của anh đối với Trình Tiêu đã thực sự rõ ràng, cho nên anh mới có đủ quyết tâm để theo đuổi cô ngay từ đầu. Nhưng cũng chính vì như vậy, anh mới phát hiện ra rằng, trong suốt 7 năm đó, anh đã bỏ lỡ những gì. Anh vì sự ngộ nhận trong tình cảm đối với cô em gái danh nghĩa mà đã bỏ qua người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời mình, không hề biết rằng, cô ấy thực sự đã đơn phương và chờ đợi trong suốt những năm tháng đó.

Đây cũng là một sự trừng phạt, bởi vì anh quay về, ở bên Trình Tiêu anh mới biết trong lúc anh hờ hững như vậy, đã vô tình tổn thương cô như thế nào. Mọi nỗi đau mà cô trải qua, anh đều không hiện diện. Thời gian đã trừng phạt anh, bằng cách để anh chứng kiến tất cả, bất lực mà không thể làm được gì.

Thế nhưng, người mà anh yêu, cô gái xinh đẹp kiêu ngạo đó, đã dùng “cảm giác” của trái tim mình để chấp nhận anh, bao dung cho anh. Bởi vì anh đã nói:

“Anh không muốn làm tốt nhất, chỉ muốn làm những điều em cần, dùng những cách thức vụng về nhất để nói với em rằng, anh thực sự rất yêu em.”

Trình Tiêu trả lời thế nào? “Được thôi, dù sao ngoài anh ra, em cũng chẳng cần ai khác.”

Đây chính là tình yêu của họ.

Trong tình yêu, có hai từ không nên nói nhất là “xin lỗi” và “cảm ơn”. Nhưng đối với Cố Nam Đình và Trình Tiêu, đây lại là hai từ được nói nhiều nhất.

Xin lỗi em, vì trong quá khứ đã để em phải chịu ấm ức nhiều như vậy.
Cảm ơn em, vì cho dù là trước kia hay bây giờ, vẫn yêu anh nhiều như vậy.

Xin lỗi anh, vì sự kiêu ngạo của em đã khiến anh khổ sở nhiều như vậy.
Cảm ơn anh, vì đã dùng toàn bộ quãng thời gian được tặng thêm quý báu này, để yêu em.

Có những sự việc, dù cho thời gian quay lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào thay đổi được. Nhưng Cố Nam Đình đã cố gắng hết sức để nó trở nên ý nghĩa hơn, bởi vì đó là Trình Tiêu của anh.

Cùng cô gái của anh trưởng thành, giúp cô gái của anh thực hiện những nguyện vọng còn dang dở, yêu cô gái của anh bằng một tình yêu trọn vẹn nhất. Cố Nam Đình làm tất cả những điều đó cho người con gái đã tồn tại vĩnh viễn trong lòng anh mà không hề biết rằng, người trở về, đâu chỉ có mình anh.

“Mây bay qua trời, em qua tim tôi” là câu chuyện viết về một đề tài khá mới và xa lạ, nhưng có thể thấy được sự dụng tâm của tác giả khi tìm hiểu những kiến thức về ngành hàng không dân dụng này. Không khai thác quá sâu nhưng những điều cơ bản nhất đều được miêu tả kỹ lưỡng và rõ ràng. Nội tâm của mỗi một nhân vật đều đạt đến ngưỡng chạm vào trái tim.

Cái hay của câu chuyện này không chỉ dừng lại ở tình yêu ngọt ngào sâu nặng của Cố Nam Đình và Trình Tiêu, còn là khúc mắc của bố mẹ cô trong một cuộc hôn nhân độc đáo, còn là tình bạn bất chấp tất cả vì nhau của Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đối với Trình Tiêu, còn là sự tiếc nuối của những mối tình bị bỏ lỡ, còn là một kết cục bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng.

Cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ. Nhưng không sao, kiếp này của Cố Nam Đình, không bỏ lỡ Trình Tiêu, không có gì phải hối tiếc.

“Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai phá bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em khiến anh không thể từ bỏ.”

Thời gian luôn dùng cách thức tàn nhẫn nhất nhưng cũng dịu dàng nhất để khiến chúng ta nhận ra rằng, khoảnh khắc đẹp nhất của đời người không ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, mà luôn nằm ở trong tim chúng ta.

“Nếu thời gian có quay trở lại,
Em sẽ vẫn, bước về phía ấy,…

Nếu không gian có quay trở lại,
Em sẽ vẫn, đợi khoảnh khắc ấy…

Lặng nghe, lời dịu dàng anh nói,
Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều.

Nhìn theo, đường hun hút còn xa,
Xin cảm ơn những điều đã qua,
Gọi anh, người đương thời ơi,
Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.” (*)

Trả lời