Review Truyện Chuông Bạc Huyết Tế

CHUÔNG BẠC HUYẾT TẾ

Tác giả: Mặc Tây Kha
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn – tu tiên, Ma tôn ma môn x Sư tổ chính phái, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước xen lẫn cảm xúc, HE
Độ dài: 105 chương + 13 NT
Tình trạng: Hoàn.
Ma là tà, là ác, chính là thiện là tốt. Nhưng quy lại, dù là ma tà hay chính thiện, vẫn chỉ là một cách gọi mà người đời gán cho.
Ai nói cứ là ma thì phải tàn ác không màng tình người.
Ai nói cứ tới từ danh môn chính phái thì sẽ sẵn lòng hy sinh vì thế gian.
Ai cũng có vướng bận và khát vọng của mình, mấy ai là thật sự có thể bỏ ngoài tâm trí mọi ái, hận, sân, si. Nhiều khi, có những người nhìn qua thì chính trực hiền lành lại tàn ác hơn bất kì ai, nhưng lại có lúc, một kẻ thân gánh vạn tội ác, bị người người truy đuổi mới là người thẳng thắn, lương thiện nhất trên đời.
Cố Kinh Mặc chính là như thế. Ma tôn Ma môn nổi danh g iết người không ghê tay, tàn sát người vô tội, dùng cách thức bẩn thỉu để tăng tu vi, nàng là người mà mỗi lần nhắc đến đều khiến người ta phỉ nhổ căm hận. Tới mức, các tiên tôn chính phái không thể nhẫn nhịn nữa, lũ lượt kéo lên Thanh Hữu Tự quỳ gối kính xin Già Cảnh thiên tôn – vị thiên tôn đứng đầu Tu Chân Giới khi ấy xuất sơn diệt ma đầu.
Chẳng qua, không ai biết rằng, Già Cảnh thiên tôn mà bọn họ cầu xin ngóng đợi kia lại ngồi đang khinh bỉ bọn họ cả ngàn lần, cảm thấy đám đồ tử đồ tôn này toàn lũ thiểu năng, không được một ai khá khẩm hơn cả. Sống bao nhiêu năm mà chẳng khôn ra, còn nhạt nhẽo, hở tí là quỳ với chả xin.
Để thanh tịnh tâm tính khỏi đám người thiểu năng kia, Già Cảnh thiên tôn đành phải ra sau núi thư giãn đầu óc, tiện thể xem qua cái tên Ma tôn mà cái đám đằng trước cầu xin chàng đi tiêu diệt mặt mũi ra sao.
Xem rồi mới biết, đồ tử đồ tôn của chàng đúng là ngu thật, ngu một cách “thuần khiết không nhiễm chút thông minh” nào, bọn họ đang cầu chàng đi g iết người nữ tử đầu óc không bình thường, đã mù chữ, nghèo nàn lại còn thích giúp người làm vui này? Thôi thôi, hết thuốc chữa thật rồi.

Cố Kinh Mặc dạo này đang bị trọng thương, vị thiên tôn Tu Trúc từng đồng hành với nàng một chặng sinh tử ngày đó đã kê cho nàng một đơn thuốc. Cố Kinh Mặc cũng rất nhiệt tình muốn chữa bệnh, nhưng không hiểu sao nàng đọc xuôi đọc ngược thế nào lại đọc ra phải song tu với Phật tu thì mới được. Vì vậy nàng đành phải đến Thanh Hữu tự một chuyến, bắt hòa thượng về làm đạo lữ.
Cố Kinh Mặc thích cái đẹp, còn là dùng cho mình nên không thể xấu được, nàng kén cá chọn canh ngồi chọn đệ tử Phật tu, người này gầy, người kia béo, người nọ mặt mũi không dễ nhìn, nhìn mãi nhìn mãi rồi cuối cùng mới chấm được một tiểu hòa thượng non xanh mơn mởn cực kỳ thuận mắt.
Thế là nàng lao lên chặn đường, dò hỏi y, y nói, pháp danh của y là Huyền Tụng.
Nếu để Cố Kinh Mặc biết, nàng bắt bậy bắt bạ lại vơ được Già Cảnh thiên tôn hơn 1900 tuổi, không biết nàng có còn muốn cưỡng chế bắt người ta về động phủ của mình như lúc ấy không.
Nhưng chính vì nàng không biết nên mới bắt người về, chính vì đã bắt người đó về, thế giới của nàng từ hôm ấy mới bắt đầu thay đổi.
Nói gì thì nói, mục đích Cố Kinh Mặc bắt Huyền Tụng về là để song tu trị thương, nhưng ai biết được, vừa định bắt đầu thì trở ngại đã ập đến.
Cố Kinh Mặc, đường đường là Ma tôn mạnh mẽ khó ai địch lại, trời sinh tư chất trác tuyệt đơn linh căn hệ Hỏa, ai biết được lại mắc bệnh thẹn thùng, còn thẹn tới mức cứ chạm là cháy. Đúng thế, là bùng cháy theo đúng nghĩa đen, chỉ cần Cố Kinh Mặc sờ mó vào Huyền Tụng một cái, dù chỉ cần một ngón tay thôi thì nàng đã ngại ngùng đến không khống chế nổi sức mạnh của mình, rồi để lửa cháy bùng lên quanh thân. Nếu còn cố chấp song tu, chưa biết có song tu được hay không nhưng chắc chắn nàng sẽ dùng ngọn lửa Hóa Thần Kỳ đỉnh phong của mình nướng chín Huyền Tụng.
Vì vậy, Cố Kinh Mặc đành buồn rầu dắt Huyền Tụng theo mình, chờ chữa được bệnh thẹn thùng rồi lại trị thương.
Trong lúc Cố Kinh Mặc trăn trở vì sự “máu lửa” của mình, nàng không biết Huyền Tụng cũng đang đánh giá nàng. Người người đồn Cố Kinh Mặc vạn ác, trong đó có năm trọng tội không thể dung thứ, mới dẫn đến các môn phái muốn chung tay tiêu diệt, nhưng chàng thân là lão già sống gần 2000 năm, chàng không ngây ngô như đám đồ tử đồ tôn kia. Lời đồn chỉ là lời đồn, chẳng một ai có thể đưa ra xác thực, vậy mà còn dám vây g iết Cố Kinh Mặc.
Ban đầu chàng để mặc Cố Kinh Mặc bắt mình đi phần vì muốn điều tra năm trọng tội của nàng, phần vì sự kinh ngạc mà nàng đem tới cho chàng. Một nữ tử Ma môn, vậy mà không mảy may bị tổn thương bởi Thục sát chưởng – chiêu thức dùng chính những tội ác do kẻ đó gây ra để g iết c hết kẻ đó.
Giống như, nàng là người trong sạch và lương thiện nhất thế gian này vậy.
Và khi chàng đồng hành cùng Cố Kinh Mặc, lần này, chính mắt chàng đã nhìn thấy, đã cảm nhận, rằng Cố Kinh Mặc thật sự là người chính trực tốt bụng tới kỳ lạ.
Không phải nàng không g iết ai, ngược lại nàng g iết rất nhiều người, nhưng tìm hiểu mới biết, những kẻ đó có ai không gây ra tội ác tày trời, tội nghiệt quấn thân? Nàng g iết bọn chúng, nàng không thẹn với lòng, cũng không lừa mình dối người nhận mình tay không dính máu. Chính vì nàng thong dong, phóng khoáng như thế nên lòng nàng mới trong sạch.
Cố Kinh Mặc còn có một danh xưng là “chuông bạc huyết tế”. Nàng thường đi cho những người hữu duyên gặp được nàng một chiếc chuông bạc, chỉ cần truyền linh lực vào chuông rồi rung nó lên, nàng chắc chắn sẽ xuất hiện giúp đỡ, ngược lại người rung chuông sẽ phải trả một cái giá thật lớn, kể cả mạng của mình.
Đó là lời nàng thường hay nói khi đưa chuông, nhưng mỗi lần như thế, khi có ai rung chuông, nàng sẽ xé rách không gian đi đến, không quản ngại gì mà giúp đỡ họ, rồi cuối cùng chỉ lấy đi mấy thứ vặt vãnh nhỏ nhoi.
Nàng rất kì lạ, rõ là nàng không tàn sát người vô tội nhưng lại sẵn sàng cõng trên lưng tất cả tội danh. Huyền Tụng vẫn luôn không hiểu tại sao. Bản thân chàng sống lâu như thế, tu vi cao như vậy nhưng tới nay vẫn chưa phi thăng chính là vì lòng chàng có tâm ma, tâm ma của chàng là sự khó hiểu với thế nhân. Chàng không giải được tâm ma, cũng không hiểu được Cố Kinh Mặc.
Sao nàng phải mang tội danh không thuộc về mình, sao lần nào cũng bất chấp tất cả đi cứu người khác mà không cần hồi báo, không cần ai biết, càng chẳng cần ai ca tụng. Rõ ràng có thể giải thích lại một mực im lặng, bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu.
Huyền Tụng không hiểu, nhưng khi đồng hành cùng Cố Kinh Mặc, chàng đã nhìn thấy nguyên do. Năm trọng tội, đằng sau mỗi một điều đều là những người nàng muốn bảo vệ, dẫu họ chẳng có một chút quan hệ gì với nàng, nhưng nàng muốn bảo vệ họ, bởi nếu nàng nói ra thì sau sự minh oan của nàng chính là sự tổn thương dành cho những con người ấy. Vì vậy nàng chẳng chút bận lòng để người ngoài áp đặt vô số tội danh lên người mình, vì dù sao nàng cũng không quan tâm, người sống vì mình, hà cớ gì cứ phải để ý miệng lưỡi thế gian, nàng là kẻ mạnh, bọn họ có thể chửi bới nàng, nhưng chẳng ai làm gì được nàng.
Một nữ tử tuy có hơi ngốc ngốc nhưng lại đơn giản và thiện lượng hơn bất kì kẻ nào trong những môn phái tự dưng danh môn chính phải ngoài kia. Đồng hành bên một người như thế, Huyền Tụng sao có thể không rung động? Chàng hiểu nàng, rồi yêu nàng đã trở thành một chuyện tất lẽ dĩ ngẫu nhiên, ở bên nàng, bảo vệ nàng, vì nàng không tiếc bất cứ giá nào, bởi nàng là người con gái mà chàng yêu.
Vậy Cố Kinh Mặc có yêu Huyền Tụng không? Có chứ, nàng tuy nhìn vô tâm vô tính nhưng thật ra tâm tư lại rất tỉ mỉ nhạy cảm, nàng lúc nào cũng tự mình gánh vác, một mình chịu đựng. Nàng cũng từng có một quá khứ đau buồn, tổn thương. Khi đối mặt với sự tổn thương, mỗi người sẽ có một cách phản ứng, nhưng đã phần thường theo hướng tiêu cực.
Mà Cố Kinh Mặc lại đi ngược với tất cả, thế nhân tổn thương nàng, khiến nàng không tìm đâu thấy được chút lương thiện của lòng người, chỉ có thể dùng cơ thể nhỏ bé chống đỡ trong cô đơn. Đã không tìm được lương thiện, vậy thì nàng muốn bản thân sẽ trở thành sự lương thiện ấy, rải khắp thế gian này.
Nàng đã quen tự thân gánh vác từ lâu, nay chợt có thêm một Huyền Tụng thay nàng lo liệu mọi thứ, đứng trước nàng chắn gió che mưa cho nàng, hi sinh vì nàng. Cảm giác ấy rất lạ lẫm, nhưng lại rất ngọt ngào rung động.
Trong sinh mệnh của Cố Kinh Mặc, chỉ có một số người thật sự vô cùng quan trọng với nàng. Trước kia, trong đó chẳng có ai tên Huyền Tụng cả, nhưng từ ngày chàng đến, nơi đó đã khắc tên của chàng, lâu bền vững chắc, vĩnh viễn về sau.