BA NĂM RỒI LẠI BA NĂM
Tác giả: Nhị Bát Giang
Tag: Ngôn tình, hiện đại, chữa lành, hướng hiện thực, chua chua ngọt ngọt, HE
Độ dài: 62 chương
Tình trạng: Đã hoàn edit
Lưu ý: Truyện không khóa
Link đọc: https://luclacnho2810.wordpress.com/ba-nam-roi-lai-ba…/
_______
Văn án:
“Đây là năm thứ bảy em yêu anh ấy, em muốn kết hôn với anh ấy.”
Vào mùa hè đầy biến động sau kỳ thi đại học năm mười chín tuổi, Lâm Dĩ Nhiên mất tất cả, nhưng cô đã gặp Khâu Hành, người cùng cô ở đáy vực sâu. Khâu Hành nhiều lần kéo cô ra khỏi tuyệt vọng, dù anh không thích nói chuyện, luôn tỏ ra lạnh lùng.
Chiếc xe tải chạy như trốn thoát trên đường, lao mãi về phía xa xăm không ngừng nghỉ. Trong thùng xe bằng sắt vuông vức, Lâm Dĩ Nhiên tìm thấy một nơi bình yên để trú ngụ. Nó mục nát và cũ kỹ, nhưng lại vững chắc và an toàn. Sau một đêm trượt đường ray, họ bị buộc chặt vào nhau trong một thời gian dài, cùng nhau trải qua hai khoảng thời gian ba năm. Theo góc nhìn của Lâm Dĩ Nhiên, tất cả đều là sự trao đổi. Ba năm đầu tiên cô dùng sự ngây thơ của mình để đổi lấy. Ba năm tiếp theo cô dùng nước mắt để đổi lấy.
Nhưng thực ra Khâu Hành chưa bao giờ cần cô đổi lấy điều gì. Điểm đến cuối cùng của Khâu Hành chỉ có một, đó là nâng đỡ cô, để cuộc sống của cô không còn biến động, bình yên và ổn định sống tốt cả cuộc đời.
________
Lâm Dĩ Nhiên là nữ thần của khoa Văn học, cũng là bông hoa cao quý trong trường đại học. Tính cách cô thân thiện, đối với ai cũng hòa nhã, vẻ ngoài lại trong sáng và thanh khiết. Nhưng không ai biết rằng, bông hoa ấy đã bị hái xuống từ lâu, nữ thần cũng có lúc sa ngã. Từ vài năm trước, Lâm Dĩ Nhiên đã có một thỏa thuận mập mờ với Khâu Hành- người mà lẽ ra không cùng một thế giới với cô.
Lâm Dĩ Nhiên ngoại hình xuất chúng, thành tích nổi bật, còn Khâu Hành không học đại học, tốt nghiệp cấp ba đã sớm bước chân vào xã hội.
Lâm Dĩ Nhiên tính tình ôn hòa, dịu dàng và dễ mến, còn Khâu Hành lại là một người đàn ông thô lỗ, luôn khiến cô đau.
Lâm Dĩ Nhiên luôn chỉn chu, thơm tho và xinh đẹp, còn Khâu Hành vì tính chất công việc nên luôn rất bẩn, cũng luôn đẫm mồ hôi.
Họ như hai đường thẳng song song, không nên có bất kì sự giao thoa nào. Vậy mà trên chuyến xe vận mệnh, trong hành trình tuổi trẻ họ gặp được nhau, sau đó vô duyên vô cớ quấn quýt không rời.
Hồi ức thời thơ ấu giống như một thước phim cũ, chầm chậm tua lại. Khâu Hành lớn hơn cô 3 tuổi, nhà ở sát vách. Tuy vậy nhưng Khâu Hành không thích chơi với cô vì anh chê cô nhỏ. Khi đó anh vẫn còn là một cậu bé vô cùng hoạt bát và nghịch ngợm, họ giống nhau, đều sống trong một gia đình có điều kiện và đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ. Sau này, ba mẹ Lâm Dĩ Nhiên ly hôn năm cô 9 tuổi, mẹ đưa cô rời khỏi đó. Đến khi gặp lại, đã chẳng còn là họ của những tháng ngày vô lo vô nghĩ trước, mà trong lòng mỗi người đều chằng chịt vết thương.
Mẹ Lâm Dĩ Nhiên vì bệnh mà đột nhiên qua đời, để lại cô với người cha dượng nắng mưa thất thường. Cô thà chọn quay về căn nhà cũ với người cha ruột nợ nần thích uống rượu, còn hơn ngày ngày lo lắng bất an với người cha dượng biến thái kia. Nhưng trước kì thi đại học, người cha ruột ấy lại bỏ rơi cô cùng đống nợ nần của ông ta, giờ đây cô như một con nợ bị người ta truy đuổi, canh giữ.
Còn Khâu Hành, cha mất, mẹ điên, trên vai anh phải gánh nợ nần và mạng người mà cha anh để lại, phải từ bỏ đại học và bước chân vào con đường mưu sinh để nuôi sống cả anh và mẹ.
Hai ngôi nhà nhỏ hài hòa của trước kia bây giờ không còn nữa, người thì đã đi, người thì đã mất. Đến khi gặp lại Khâu Hành cô mới biết thì ra trò đùa bi kịch ấy không chỉ xảy ra với mỗi mình cô. Giữa hai người, như tồn tại một loại cảm giác mang tên “đồng bênh tương lân” quen thuộc đến lạ.
“Nhà tan cửa nát, người thân ly tán. Chỉ còn lại một chiếc xe tồi tàn, mang theo hai đứa trẻ năm đó chạy ở trên đường giống như đang chạy trốn”
Những ngày đầu khi mới gặp lại nhau, Khâu Hành thật ra chẳng để ý tới cô lắm. Vì anh còn vô vàn việc phải làm, vô vàn thứ phải suy nghĩ, nên đối với Lâm Dĩ Nhiên cũng không mấy nhiệt tình. Nhưng ông trời lại cứ cố tình cho họ gặp gỡ vào những lúc Lâm Dĩ Nhiên khổ sở nhất, và vì lòng tốt nên anh ra tay giúp đỡ cô hết lần này tới lần khác: “buổi tối ngày hôm ấy giúp cô leo qua sân của anh, ngày hôm sau đưa cô đi ra ngoài, hay là đưa cô đi bệnh viện còn giúp cô đóng tiền, thêm cả chuyện sáng sớm hôm qua đánh nhau với người ta để cứu cô, còn đưa cô rời khỏi thành phố ấy.”
Sau đó, họ đồng hành cùng nhau qua bao nhiêu chặng đường, trên chiếc xe chở hàng cũ kĩ của Khâu Hành. “Họ bị số phận xua đuổi buộc phải trốn chạy, lang thang không có điểm dừng.” Dù mọi chuyện đều vô cùng khó khăn với một đứa trẻ vừa tuổi trưởng thành nhưng Lâm Dĩ Nhiên chưa bao giờ than phiền điều gì, vẫn luôn kiên cường, mạnh mẽ vượt qua tất cả. Cô là một cô gái điềm đạm và sâu sắc. Cô luôn luôn âm thầm hạ thấp cảm giác tồn tại, lặng lẽ ở bên Khâu Hành vì không muốn gây phiền hà cho anh. Và chỉ ở bên cạnh anh, cô mới có được cảm giác tin tưởng và an toàn tuyệt đối. Hai người ngày đêm cận kề trong buồng lái xe tải- một không gian có hạn, đó là cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Giữa hai người, dần nảy sinh thứ gọi là tình yêu. Nhưng mỗi khi cô cảm thấy mối quan hệ này đã đủ thân thiết thì Khâu Hành lại kéo dài khoảng cách ra. Dường như anh luôn ngăn cách mọi người khỏi thế giới của mình, từ chối tiếp nhận tình cảm của người khác. Khâu Hành vẫn luôn lý trí, cố chấp và kiên định với suy nghĩ của mình như thế:
“Em phải giữ cho cuộc đời em đi theo con đường cũ, đừng để mình rơi xuống.”
“Em giống tôi, giống lúc mà tôi còn chưa rơi xuống ấy.” Khâu Hành nhìn phía trước nói: “Tôi sẽ không để em rơi xuống.”
Họ cứ duy trì tình trạng như vậy cho đến một buổi tối ngày sắp phải chia xa, ngày mà Lâm Dĩ Nhiên sắp phải nhập học đại học. Tối hôm đó, giữa bọn họ có quá nhiều kích thích trật đường ray: “Rượu, đánh nhau, chạy trốn, hôn môi.” Cũng vào tối hôm đó, giữa họ đã có một thỏa thuận.
Từ đây, hai người họ bắt đầu hành trình ba năm đầu tiên. Ba năm này, họ đủ sự thân mật và ăn ý như bao cặp tình nhân khác, chỉ có điều mối quan hệ này là có thời hạn, sau đó sẽ chấm dứt. Hết ba năm đầu, Lâm Dĩ Nhiên dùng nước mắt đổi lấy ba năm thứ hai. Lúc này họ đã thảnh thơi hơn ba năm trước, không còn nhiều thử thách và do dự mà trở nên ăn ý hơn. Thời hạn kết thúc, dù có muốn nhưng cô đâu thể mãi mong cầu và chờ đợi Khâu Hành sẽ chủ động đến bên cô, vì thế lần này Lâm Dĩ Nhiên đã thật sự rời đi. Nhưng bánh xe vận mệnh xoay vần. Trong một buổi chiều mưa gió trên ngọn núi cao, cô thật sự đã chờ được Khâu Hành, chờ được anh chủ động đến bên cô.
Người khác hỏi cô vì sao lại là Khâu Hành?
Vì Khâu Hành rất xuất sắc, rất có chí tiến thủ.
Vì Khâu Hành luôn đứng thẳng lưng, có trách nhiệm, đứng vững trước khó khăn.
Vì Khâu Hành luôn tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn, nhưng thực ra lại rất dễ mềm lòng.
Số phận của Lâm Dĩ Nhiên bắt đầu trở nên bất hạnh từ năm lớp 11, nhưng cô cảm thấy mình thật may mắn vì có Khâu Hành. Định mệnh như đang chế nhạo, lấy đi mọi thứ của cô, rồi lại bù đắp bằng cách cho cô gặp Khâu Hành.
“Trong những năm tháng tăm tối của cuộc đời em, có người đã tái tạo một thế giới cho em, em luôn cảm kích. Cảm kích anh ấy, và cảm kích cả số phận đã đưa anh ấy đến sau khi phá hủy cuộc sống của em.”