TRỌNG SINH CHU CHỈ NHƯỢC
Tác giả: Phượng Vũ Linh Lạc
Thể loại: Đồng nhân, xuyên không, cổ đại, võ hiệp, nam hơn nữ nhiều tuổi, tình yêu chú cháu, nhẹ nhàng, cảm động, HE
Độ dài: 78 chương + 17 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
Link đọc: https://truyen5zz.com/trong-sinh-chu-chi-nhuoc
Lưu ý: Truyện thể hiện một góc nhìn khác của tác giả về những những nhân vật và tình tiết trong tiểu thuyết gốc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung, nếu các bạn là fan của tiểu thuyết gốc, đặc biệt là fan của cặp đôi Trương Vô Kỵ – Triệu Mẫn thì hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc truyện.
___________
Nói về các nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết và phim ảnh, Chu Chỉ Nhược luôn là một trong những nhân vật khiến tôi tiếc nuối nhất. Nàng thông minh, xinh đẹp, lương thiện, chân thành đem lòng yêu một người đàn ông, nhưng rồi sự mù quáng trong tình yêu và lòng trung thành cùng với một chút tham vọng đã khiến nàng rơi vào bước đường cùng không thể quay đầu.
Tôi nhớ có một người từng cảm thán như thế này: “Một người tin tưởng tình yêu như Chu Chỉ Nhược, rốt cuộc lại trở thành Diệt Tuyệt sư thái.”**
Giá như Chu Chỉ Nhược đủ mạnh mẽ, đủ kiên định để có thể tự quyết định cuộc đời mình. Giá như nàng đủ khôn ngoan để không trao nhầm tình yêu cho một người không xứng đáng. Giá như nàng gặp được một người yêu nàng bằng tất cả sự chân thành, đủ để khiến cho nàng rung động.
Chu Chỉ Nhược của nhà văn Kim Dung không may mắn có được tất cả những cái “giá như” đó nhưng Chu Chỉ Nhược của Phượng Vũ Linh Lạc thì có.
Chu Ôn Ôn vốn là một dược sĩ sống ở thế giới hiện đại, sau một tai nạn, cô thấy mình tồn tại dưới dạng một bào thai trong bụng mẹ. Bằng cách vận dụng tất cả vốn hiểu biết của mình, Chu Ôn Ôn may mắn giữ được ký ức của mình từ kiếp trước và một lần nữa chào đời ở thế giới mới – thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Ngay khi nhận ra mình đã tái sinh vào nhân vật Chu Chỉ Nhược, Chu Ôn Ôn lập tức hiểu rằng con đường phía trước gập ghềnh và mù mịt biết bao nhiêu. Nhưng với sự già dặn, trưởng thành vốn có cộng thêm những hiểu biết về tương lai của thế giới này, Chu Chỉ Nhược không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm của nhân vật gốc.
Bằng sự thông minh cộng với chút may mắn, Chu Chỉ Nhược thành công cứu được mạng sống của cha mình, thoát khỏi số phận mồ côi trong tiểu thuyết. Không những thế, cô và cha còn được Trương chân nhân Trương Tam Phong đón lên núi Võ Đang sinh sống, chính tại nơi này, Chu Chỉ Nhược gặp được chàng – Võ Đang Thất hiệp Mạc Thanh Cốc.
Ngày đầu gặp gỡ, nàng vẫn chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, luôn miệng gọi chàng “Thất thúc, Thất thúc”, còn chàng khi ấy đã là vị đại hiệp vang danh khắp giang hồ. Mọi người thường nói Mạc Thất hiệp tính tình lạnh nhạt, cổ hủ, cứng nhắc thế nhưng chàng đối với cô nhóc Chu Chỉ Nhược lại rất đỗi dịu dàng.
Chàng không coi thường thân phận nữ nhi của nàng, cũng không khinh bỉ xuất thân bần hàn của nàng. Chỉ Nhược muốn học chữ, chàng dạy; Chỉ Nhược muốn luyện viết, chàng uốn nắn từng nét một. Sự dịu dàng mà Mạc Thanh Cốc dành riêng cho Chu Chỉ Nhược đủ để khiến mấy đứa cháu trai khác nổ mắt vì ghen tị.
Thế nhưng, một vị thúc thúc trưởng thành, điềm đạm tận tình quan tâm, chăm sóc cô cháu gái nhỏ thông minh, lanh lợi thì có gì mà lạ? Không một ai, bao gồm cả người trong cuộc, nhận thấy những biến đổi trong mối quan hệ giữa hai người họ. Không một ai, ngoại trừ một vị đạo sĩ già, trong đêm trăng sáng tình cờ bắt gặp đứa học trò nhỏ nhất của mình đang dốc bầu tâm sự với một cô bé con, khác hẳn với tính cách lạnh nhạt thường ngày của chàng.
Sau ngày hôm đó, Trương chân nhân quyết định đưa Chu Chỉ Nhược tới phái Nga Mi học tập với hy vọng một ngày nào đó, cô bé này sẽ đủ trưởng thành để sánh vai bên người học trò của ông.
Ngày hôm ấy, Mạc Thanh Cốc đích thân đưa Chu Chỉ Nhược lên núi Nga Mi, ước hẹn với cô nhóc đang buồn tủi rằng chỉ cần cô bé học tập thật tốt Thất thúc sẽ đến đón cô bé về.
Năm tháng trôi đi, cô bé con ngày nào đã không làm chàng thất vọng, nàng khéo léo tránh khỏi sự liên hệ với Diệt Tuyệt sư thái nhưng đồng thời cũng trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh và bản lĩnh.
Sau rất nhiều trải nghiệm xương máu ở thế giới mới, Chu Chỉ Nhược đã ngộ ra một điều rằng có những thứ thuộc về dòng chảy của lịch sử mà nàng không thể thay đổi, dù cho có cố cứu vãn thì cái giá phải trả cũng không nhỏ. Kể từ đó, nàng luôn tiến một bước mà nhìn ba bước, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những tình tiết và sóng gió chắc chắn sẽ ập đến.
Thế nhưng nàng lại chẳng hề để ý tới một chi tiết đã rất khác so với nguyên tác, nàng không nhận ra rằng ở thế giới này Chu Chỉ Nhược đã không còn cô độc. Mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, mỗi khi nàng bị ức hiếp, mỗi khi nàng đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, luôn có một bóng hình ở bên nàng, sẵn sàng trấn an nàng, vỗ về nàng, giang tay chở che cho nàng.
Hoặc cũng có thể, nàng đã quá quen với sự hiện diện của người đó, khiến cho nàng mặc nhiên tin tưởng rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì vẫn có một vị Thất thúc đứng sau ủng hộ, tiếp sức cho nàng.
Cho tới khi, Chu Chỉ Nhược tận mắt chứng kiến chàng vì bảo vệ Trương Vô Kỵ mà ngã xuống biển sâu thăm thẳm. Vào giây phút đó, Chu Chỉ Nhược mới nhận ra rằng Thất thúc của nàng có thể sẽ tan biến và thực sự sẽ tan biến như trong tiểu thuyết gốc, ở giữa đại dương mênh mông này hoặc dưới đáy vực sâu trước mũi kiếm của kẻ thù. Nhưng ít nhất lần này nàng sẽ không để chàng ngã xuống một mình.
Trong cái giá lạnh của làn nước bao quanh, có một cô gái nhỏ ôm lấy Mạc Thanh Cốc, truyền cho chàng từng hơi thở của sự sống, đổi lại, chàng trao cho nàng nụ hôn nồng nhiệt nhất, chân thật nhất, đánh thức thứ tình cảm đã bị cả hai người chôn giấu quá lâu.
Dưới vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, có một Chu Chỉ Nhược dùng cả thân mình nhỏ bé để níu lấy Mạc Thanh Cốc, nàng nói: “Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, ta nói rồi, ta không cho phép chàng rời khỏi ta, không cho phép chàng chết!”*.
Nguyên tác thì sao, dòng lịch sử thì sao? Đây là thế giới của Chu Chỉ Nhược. Trong thế giới ấy, nếu không có một Mạc Thanh Cốc thì cũng sẽ không tồn tại Chu Chỉ Nhược nàng.
*****
Tôi đã từng nghe nói về bộ “Trọng sinh Chu Chỉ Nhược” nhiều lần nhưng vẫn luôn e dè không muốn đọc vì tôi sợ câu chuyện sẽ đi vào lối mòn “nữ phụ bàn tay vàng – dìm nam nữ chính”, nhưng đến giờ tôi có thể khẳng định đây là một trong những bộ ngôn tình hay nhất mà tôi từng đọc.
Đầu tiên không thể không kể đến sự am hiểu của tác giả Phượng Vũ Linh Lạc đối với tác phẩm Ỷ Thiên Đồ Long Ký nói riêng và các tác phẩm của Kim Dung nói chung. Nếu như bạn theo dõi các tác phẩm của Kim Dung thì sẽ bị sự kết nối giữa nguyên tác và bộ truyện hấp dẫn và lôi cuốn mạnh mẽ.
Thêm vào đó, tôi thích cách tác giả Phượng Vũ Linh Lạc không quá đề cao nữ chính Chu Chỉ Nhược. Nàng vẫn thông minh, xinh đẹp, việc biết trước các tình tiết của tiểu thuyết không khiến nàng tự mãn, huênh hoang mà ngược lại càng khiến nàng thêm thận trọng trong từng đường đi nước bước.
Chu Chỉ Nhược của thế giới đồng nhân chưa từng muốn vang danh thiên hạ hay cướp đi những hào quang vốn thuộc về nhân vật chính, nàng chỉ đơn thuần muốn bảo vệ những người nàng yêu thương khỏi dòng chảy khắc nghiệt của lịch sử, không hơn không kém.
Sánh vai bên nàng là Thất hiệp Mạc Thanh Cốc, chàng có tài năng và bản lĩnh xuất chúng, nhưng cũng như Chu Chỉ Nhược, điều duy nhất chàng quan tâm là sự bình an của những người chàng thương yêu. Vì họ, vì người cháu trai không cùng dòng máu, chàng chấp nhận hy sinh tính mạng của mình không chỉ một lần.
Và đau đớn hơn cả, dù không cam lòng nhưng chàng chấp nhận thực tế rằng sau khi chàng ra đi, Chỉ Nhược của chàng sẽ đến với một người khác trẻ trung hơn chàng và cũng sẽ yêu nàng như chàng đã từng yêu. Mạc Thanh Cốc chính là ngã rẽ đẹp nhất trong đời Chu Chỉ Nhược, là người mà nàng nguyện yêu bằng cả sinh mạng mình.
Những lời cuối cùng tôi xin phép được dùng để nói về cặp đôi Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ có nhu nhược, có thiếu quyết đoán không? Triệu Mẫn có gian xảo có tàn nhẫn không? Có, nhưng con người đâu có ai hoàn hảo. Hai người họ có yêu nhau không? Rõ ràng là có, tình cảm chân thật không thể phủ nhận.
Chỉ tiếc rằng hai người đó lại chẳng đủ vững vàng trước những đợt sóng xô đẩy của thời đại, trước những chí hướng của bản thân giữa thời loạn. Nếu nhìn lại thì kết cục được đưa ra cũng là lẽ thường tình, dù đó chỉ là hư cấu nhưng ai dám khẳng định nó chẳng thể xảy ra?