Review Truyện Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh

Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh

EM Ở BÊN AI CŨNG LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH

Tác giả: Trần Ai
Thể loại: Hiện đại, giả incest, ngược, đại thúc-loli, nam nữ chính đều không sạch, có H, HE
Độ dài: 11 chương dài
Tình trạng: Hoàn – đã XB

Link đọc: https://truyen5zz.com/em-o-ben-ai-cung-la-khoang-trong-trong-anh

——————

Nếu đã từng có tất cả hạnh phúc trên thế giới này rồi đột ngột mất đi, có lẽ người ta sẽ khó lòng tin tưởng vào tình yêu một lần nữa. Vì yêu mà sợ hãi. Vì yêu mà sinh lo lắng. Tốt nhất là đóng chặt lại nội tâm yếu ớt của mình, không yêu sẽ không đau khổ.

Vì vậy, Giang Quân đã giấu tình cảm của bản thân vào sâu trong tâm khảm, giả vờ như không quan tâm. Nhưng hạt giống “yêu” một khi đã nảy mầm, làm sao có thể ngăn lại được?

Giang Quân gặp Mala vào những năm tuổi hai mươi tràn ngập sức sống thanh niên. Mala không cha mẹ, không gia đình, người thân quen duy nhất trên đời cũng đã rời bỏ cô bé mà đi. Một con nhóc mới có 7 tuổi mà trên khuôn mặt đã hiện rõ vẻ tang thương và cô độc. Có lẽ cùng là những đứa trẻ cô đơn mà Giang Quân đồng cảm với cô bé. Lúc anh lạc lõng và bối rối nhất, chẳng có ai ở bên cạnh mà an ủi vỗ về, dù chỉ là một câu nói “Cậu đã vất vả rồi.”

Giang Quân không nỡ nhìn cô bé Mala phải nếm trải những đắng cay trong cuộc đời như mình đã từng. Vì vậy anh đã làm một chuyện trong phút bốc đồng, đó là nhận nuôi Mala. Anh đưa cô bé về thành phố, đặt cho cô cái tên mới Giang Nguyệt – sáng như vầng trăng rằm.

Từ khi có Giang Nguyệt, cuộc sống của Giang Quân bắt đầu chậm rãi thay đổi. Anh không còn cô độc, thế giới bắt đầu trở nên có màu sắc. Hai linh hồn không có chút máu mủ ruột già nào nhưng lại như những người thân thiết nhất trên thế giới này, nương tựa vào nhau mà tiếp tục sống.

“Đối với Giang Quân, quan sát Giang Nguyệt từ từ trưởng thành chính là niềm vui của anh. Bởi vì cô là do anh nhào nặn lên, là nơi anh gửi gắm lý tưởng của mình. Cô chính là thành tựu lớn nhất đời anh.” *

Anh bảo bọc cô trong vòng tay của mình, thay cô che chắn hết gió mưa. Nhưng anh không biết, mình mới chính là biến số lớn nhất trong cuộc đời của cô bé.

Thời gian chậm rãi trôi đi, cuộc sống của hai “chú cháu” những tưởng cứ bình yên mà tiếp diễn thì lại âm thầm nổi lên những gợn sóng. Vì Giang Nguyệt, Giang Quân cự tuyệt tất cả những mối quan hệ lâu dài với phụ nữ. Giang Nguyệt bước sang tuổi trăng rằm, lột xác thành một bông hoa xinh đẹp ngoan ngoãn. Chỉ có sâu trong tâm khảm, cô bé biết mình không bao giờ có được sự ngây thơ một đứa trẻ cần có. Trong lòng cô, một hạt giống cảm xúc kì lạ đang nảy mầm, lớn dần lên theo thời gian. Sự quan tâm của cô gái nhỏ với “chú” đã dần vượt qua giới hạn người thân.

“Bắt đầu từ lúc nào, không có anh, thế giới của cô trở nên vô nghĩa? Giang Nguyệt không biết. Cô không biết bắt đầu từ lúc nào mình đã đem lòng yêu anh. Trái tim nghèo nàn và mong manh của cô chẳng biết làm sao để yêu người khác, bởi vì cô chưa từng được yêu thương. Cô chỉ biết, đợi đến khi phát hiện ra điều này, tất cả đã muộn rồi.” *

Phải đến khi nhìn thấy Giang Quân cùng với người phụ nữ khác làm tình trong chính căn nhà quen thuộc của hai người, Giang Nguyệt mới thảng thốt nhận ra chấp niệm của bản thân. Tình cảm của cô đối với anh không đơn thuần là biết ơn, cũng chẳng phải sự kính trọng. Đó là tình yêu nguyên thủy của một người con gái với một người con trai. Cô khao khát anh, cả tâm hồn và thể xác.

Giang Nguyệt rất sợ. Trước đây cô vốn không có gì, Giang Quân đến và mang tới tất cả – gia đình, hạnh phúc, tình yêu. Nếu anh bỏ đi, thế giới của cô sẽ sụp đổ.

Hơn ai hết, Giang Nguyệt biết cái giá phải trả cho thứ tình cảm sai trái này. Nhưng cô cam tâm tình nguyện sống trong sự dày vò của tình yêu và khao khát. Trái tim thiếu nữ trong mối tình đầu như là thiêu thân lao đầu vào lửa, thiêu đốt đến khi lụi tàn vẫn không quay đầu lại. Cô lén lút học những thói quen của anh, tập hút loại thuốc lá anh thích, uống loại rượu khiến anh say, như một kẻ điên muốn chiếm giữ mọi thứ xung quanh anh. Sự đố kị hoành hành trong tim cô gái nhỏ, khiến cô khổ sở mà giữ kín nó.

Vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, Giang Nguyệt đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, đó là dụ dỗ Giang Quân. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cô đem tình cảm của mình ra đánh cược, để rồi thất bại thảm hại.

Cảm xúc chân thành của cô bị anh coi là phút xao động nhất thời. Anh tự trách bản thân đã bôi đen sự trong sáng của vầng trăng nhỏ trong trái tim mình. Để rồi sau đó, anh tìm mọi cách rời xa cô, chặt đứt từng sợi dây mộng tưởng trong đầu Giang Nguyệt một cách đau đớn.

Lần chia cắt này là tròn bảy năm.

Giang Quân vẫn hoàn thành đúng trách nhiệm của người giám hộ đối với Giang Nguyệt, nhưng chỉ đơn thuần như vậy, không hơn. Suốt bảy năm ròng, số lần gặp mặt của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh lấy vợ, gây dựng một gia đình hạnh phúc, hoặc đó là ngoài mặt như vậy. Còn cô cũng đắm chìm trong những mối tình thanh xuân, số lần trở về nhà càng ngày càng ít đi, cuối cùng là sang nước ngoài chuẩn bị định cư. Những tưởng câu chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng một lần nữa, ngã rẽ cuộc đời lại tình cờ dẫn hai người đến với nhau.

Ngày trở về nước, Giang Nguyệt ôm theo một trái tim vỡ vụn. Người tưởng chừng sẽ đi cùng cô đến cuối con đường đột ngột ra đi mãi mãi, bỏ đằng sau những lời hứa dang dở. Không chịu đựng nổi vết thương ấy, Giang Nguyệt quyết định quay lại nơi mà mình quen thuộc nhất. Cô giờ đã trưởng thành, học được cách tự lập mà không có Giang Quân. Từng người, từng người mà cô yêu thương lần lượt rời đi, có lẽ, số phận không cho phép cô gắn bó với bất kì ai.

Giang Nguyệt những muốn lặng lẽ sống như vậy, cho tới khi nhận được tin Giang Quân ốm nặng. Bao nhiêu năm qua, cô không dám đối mặt với anh, sợ sự lạnh lùng và thờ ơ của anh, cũng sợ anh sẽ bỏ chạy mất khỏi cuộc đời mình. Ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện anh không còn là người đàn ông trẻ tuổi năm nào, cũng đã mang trên mình dấu vết của năm tháng. Rồi đây ai biết được, anh sẽ còn ở bên cạnh cô bao lâu nữa.

Và thế là, Giang Nguyệt trở lại, nhận trách nhiệm chăm sóc cho anh. Lúc này cô mới biết được, anh đã li hôn, lúc nào cũng một thân một mình. Hai người dần gỡ bỏ những khúc mắc, giống như ngày xưa, cái thời còn hồn nhiên và vui vẻ sống cùng nhau. Nhưng ai cũng hiểu, mỗi người đều mang trong mình những vết thương chồng chất, đâu thể trở lại như cũ.

Giang Quân chợt nhận ra, Giang Nguyệt đã không còn là cô búp bê anh giữ trong tủ kính năm nào. Cô gái bé nhỏ ấy giờ đây là một người phụ nữ thực sự, trải qua bao chuyện bất hạnh mà không hé răng lấy một lời, chỉ im lặng ôm tâm sự mà sống tiếp. Anh hối hận muốn chết vì lúc xưa đã nhẫn tâm đẩy cô ra xa. Bởi từ một ngày của bảy năm trước anh đã biết, mình không bao giờ có thể đối xử với Giang Nguyệt đơn thuần được nữa. Cô yêu anh, nhưng đó là thứ cảm xúc trẻ con nhất thời, còn tình yêu của anh lại là sự lắng đọng của nửa đời người. Anh thà tự tay bóp chết trái tim mình, cũng không muốn cô ngộ nhận để rồi chịu đau khổ.

Nhưng giờ đây, anh thật sự mệt mỏi rồi. Yêu yêu hận hận, ai biết được anh còn bao nhiêu thời gian ở trên thế giới này. Sự ích kỉ của anh đã khiến Giang Nguyệt thu kín mình trong vỏ kén, sợ hãi tiếp xúc với thế giới. Cô như vậy, anh càng đau lòng biết bao. Hãy để anh bù đắp nốt cho cô quãng thời gian còn lại, có được không?

“Trái tim của em chẳng thể bình yên,
Cho đến khi nó được ở bên anh.
Được là may mắn, mất do số mệnh
Nếu đã yêu, xin đừng vội buông tay.”

Câu chuyện kết thúc bằng đám cưới ngọt ngào của Giang Quân và Giang Nguyệt. Cuối cùng, qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu mối tình chen ngang, họ đã tìm lại được nhau giữa dòng đời. Đối với hai người, thứ tình cảm này còn hơn là một chữ “yêu”, nó là sự gắn kết và hòa quyện giữa hai tâm hồn. Trước đây, Giang Quân vì sợ mất đi mà không dám tiến tới, Giang Nguyệt sợ chia cắt nên không thốt nên lời, thế là bỏ lỡ nhau. Nhưng dù người đó ở bên ai, cũng để lại khoảng trống trong trái tim người còn lại. Chỉ khi họ bên cạnh nhau, khoảng trống mới được lấp đầy trọn vẹn.

Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần trong lúc đọc cuốn sách này. Mối tình chú cháu của Giang Quân và Giang Nguyệt, qua ngòi bút của tác giả, trở nên đau đớn và khổ sở biết mấy. Khi câu chuyện đến hồi kết, tôi bỗng cảm thán họ thật may mắn. May mà Giang Quân vẫn chờ, may mà người Giang Nguyệt yêu đã đi xa, may mà cuộc hôn nhân của Giang Quân đã kết thúc, may mà Giang Nguyệt không chấp nhận ai khác… Đôi khi, chúng ta chỉ cần một chút may mắn như vậy trong tình yêu mà thôi. Nhưng ngoài đời thật, làm gì có nhiều chữ “may” đến thế.

Đối với tôi, đây thật sự là một cuốn sách hay và đáng đọc.
————–

Trả lời