GIÓ NAM VÀ HOA HỒNG
Tác giả: Tĩnh Hề
Thể loại: Hiện đại, #trâu_già_gặm_cỏ_non, tình hữu độc chung, nhẹ nhàng, ấm áp, sạch, có thịt vụn, HE
CP: Bác sĩ Đông y ôn nhu × Nữ sinh dịu dàng quật cường.
Tình trạng: 15 chương, mỗi chương gồm 3 phần.
Review: Danci | Chỉnh ảnh: Hoài
Link đọc: https://truyen5zz.com/gio-nam-va-hoa-hong
—-
Giới thiệu:
Just living is not enough. One must have sunshine, freedom, and a little flower – Anderson
(Chỉ sống thôi là không đủ. Người ta phải có ánh nắng mặt trời, tự do, và một đóa hoa nhỏ.)
Với Tạ Nghiêu Đình mà nói, Trần Nhứ là đóa hoa hồng đầy gai, độc nhất vô nhị mà anh từng có. Là ánh nắng, tự do, là tính mạng anh không thể thiếu.
—-
?”Không e sợ chân trời góc biển
Há lại lo thời gian ngắn ngủi
Anh ở trong hành trình của tôi
Tôi ở trong tầm mắt của anh.”*
???.
?Từ khi quen biết Tạ Nghiêu Đình, Trần Nhứ có một chấp niệm chẳng thể buông bỏ, hận không được có mặt tại quá khứ của anh, cùng anh đi qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ ấy.
Mà Tạ Nghiêu Đình, dù nuối tiếc không thể vứt bỏ khoảng cách tuổi tác giữa hai người, anh lại càng nguyện gặp cô chậm một chút, nhờ thế, anh mới có đủ thành thục và khả năng che gió chắn mưa, bảo bọc cô thật tốt. Bởi nhẽ…
“Đời người còn dài, anh bằng lòng làm sao Kim và hải đăng của cô, đi đầu một bước, thay cô trải qua, dò đường cho cô, đi qua tất cả những thứ không biết, trở thành kết quả cuối cùng của cô.”**
???
?Lần đầu gặp Tạ Nghiêu Đình, ấy là khi Trần Nhứ cùng người mẹ đang trải qua ung thư giai đoạn cuối đến nhà bố anh vốn là một thầy thuốc Đông Y có tiếng, mang theo chút hi vọng ông có thể kéo dài sự sống của bà. Giữa lúc đáy lòng vạn phần bất an, trong một khung cảnh đậm màu xưa cũ, cô tình cờ nhìn thấy anh, người thanh niên đang lặng yên vừa xem sách, vừa nghiên cứu các vị thuốc, tựa như một bức tranh thủy mặc đạm mạc mà tinh tế, mang đến cho người ta cảm giác an tâm và thư thái, khiến Trần Nhứ vốn là một cô gái khép kín, bỗng có ham muốn bộc bạch nỗi lòng với anh. Có lẽ do cô đã quá mệt mỏi. Hoặc là, ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, một cách vô thức và bản năng, cô đã tin tưởng anh.
?Rồi duyên phận đưa đẩy, thông qua Giang Tử Mặc, bạn cùng lớp của Trần Nhứ, cũng là cháu của sư phụ Tạ Nghiêu Đình, họ lại gặp lại nhau. Người đàn ông bề ngoài lãnh đạm nhưng có trái tim ấm áp dường như chẳng thể lặng yên nhìn cô gái nhỏ chật vật đấu tranh với cuộc sống. Mẹ mất vì bệnh nặng, cô buộc phải chuyển đến sống cùng người bố đã bỏ rơi mẹ con cô từ lâu và có cuộc sống mới bên mẹ kế cùng con riêng. Người mẹ kế thì luôn nhăm nhe ngôi nhà mà mẹ đã để lại cho cô làm của để dành, người bố chẳng còn bao tình thương, thêm bất lực với việc làm ăn khó khăn, gây sức ép khiến một Trần Nhứ quật cường quyết định bỏ về sống một mình. Một cô gái đang học năm cuối cao trung, nhỏ bé như thế, mạnh mẽ như thế, mà cũng yếu ớt đến vậy, khiến Tạ Đình Nghiêu từ người qua đường hờ hững, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào lại muốn che chở cho cô. Cô gái với dáng vẻ đơn bạc, gầy yếu kia, cùng tính tình kiên cường tựa như cây nhỏ, đã lén lút mọc rễ trong lòng Tạ Đình Nghiêu, nảy mầm, chậm rãi phát triển đến không thể nào bỏ qua.
Mà Tạ Đình Nghiêu đối với Trần Nhứ, trở thành cảng tránh gió, là nơi chốn ấm áp nhất, an toàn nhất giữa dòng đời nóng lạnh.
?Chỉ là giữa hai người bọn họ, còn có khoảng cách tuổi tác 10 năm, có cách biệt giữa một bác sĩ Đông y thành thục ổn trọng và một nữ sinh còn đang chập chững dò dẫm từng bước vào đời chẳng thể làm ngơ, và một tương lai nhiều bất định đang chờ Trần Nhứ lựa chọn và vượt qua ở phía trước.
Cho nên đến cùng, tình cảm của Tạ Đình Nghiêu có thể kiên trì chờ đợi? Mà yêu dấu của Trần Nhứ, phải chăng cũng chỉ là bồng bột nhất thời của tuổi trẻ, rồi sẽ phai nhạt dần cùng với tháng năm?
Dĩ nhiên không phải.
Nếu là như thế, đây đã chẳng phải cuốn truyện mà mình nhất định theo đến cuối cùng.
???
?Tạ Nghiêu Đình là mẫu nam chính ngôn tình cổ điển. Anh an tĩnh, thành thục, trầm ổn và đạo đức. Là một bác sĩ Đông Y, nơi người đàn ông này luôn toả ra sức hút ấm áp và mang đến cho người bên cạnh sự yên tâm có lẽ từ chính đặc thù nghề nghiệp của mình. Như Trần Nhứ từng nhận định, anh giống như một loại thảo dược mang đến cho người ta cảm giác thư thái. Ở bên một người đàn ông như vậy, sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng bản thân chịu thiệt thòi, bởi sẽ luôn được lấp đầy trong sự chu đáo cùng săn sóc che chở của anh.
Lúc bắt đầu, Tạ Nghiêu Đình từng do dự, cảm thấy áy náy và tội lỗi bởi khoảng cách tuổi tác giữa anh và cô, đứng ở phương diện nào đó, anh là tiền bối, còn là chú của cô. Nhưng khi đã nhận định tình cảm của mình rồi, thì thứ tình Tạ Đình Nghiêu dành cho Trần Nhứ là trọn vẹn mười phần trái tim. Tình yêu của anh có lúc đầy bao dung, giống như khi anh bằng lòng để cô lựa chọn tương lai của mình, dù trong tương lai đó có lẽ sẽ không có bọn họ. Nhưng kể cả anh nguyện là bến cảng che mưa chắn gió cho cô, không có nghĩa là sẽ đứng im một chỗ thụ động chờ đợi. Điều mình thấy hấp dẫn nhất ở Tạ Nghiêu Đình có lẽ là thế: Tình yêu của người đàn ông bề ngoài tĩnh lặng, tưởng chừng như vô dục vô cầu ấy vậy mà cũng có thể rất cháy bỏng. Giống như anh có thể một thân phong trần mệt mỏi vượt ngàn dặm xa xôi, chấp nhận rời bỏ người thân và những thứ quen thuộc để đến bên cô, ở bên cô.
Với Trần Nhứ, cô gái mang sức hút đầy mâu thuẫn giữa một bên là thiếu nữ non nớt nhiệt huyết, một bên là phụ nữ chín chắn đang trưởng thành; giữa một bên là cành liễu yếu ớt trong gió, một bên là cây mai quật cường. Một cô gái như vậy, lại xinh đẹp, hiển nhiên sẽ không thiếu người theo đuổi. Nhưng bất kể là ai, trong lòng cô đã đã định chỉ có một người đàn ông duy nhất. Tạ Nghiêu Đình là tín ngưỡng, cũng là chấp nhiệm cả tuổi xuân của cô. Bờ vai anh là nơi chốn an yên nhất mà cô nguyện mãi tựa vào. Người mà với cô, tất cả những danh lợi dụ hoặc trên đời, cũng đều chẳng thể sánh được với ánh mắt nụ cười của người ấy.
?Giống như những cặp yêu nhau khác, giữa Tạ Nghiêu Đình và Trần Nhứ, không phải lúc nào cũng chỉ có mật ngọt và tin tưởng. Bởi vì yêu càng nhiều, so đo càng nhiều, tự ti cũng càng lớn. Nhưng đi được với nhau lâu dài hay không, khác biệt sẽ luôn nằm ở chỗ bạn có đủ yêu hay không. Chỉ cần tình cảm kiên định, tin rằng dù có đôi lúc bất an, thì vẫn luôn có thể nắm tay nhau đi đến tận cuối con đường. Mà phần kiên định này, cả Trần Nhứ, cả Tạ Nghiêu Đình, họ đều có đủ. Có thể họ chưa đủ lòng tin vào tình cảm của đối phương, nhưng riêng với bản thân họ, thì luôn chấp nhất một người, một lòng.
?Ngoài nam chính, truyện còn có hai nam phụ. Nữ phụ là mối tình đầu của nam chính nhưng với mình chẳng đáng nhắc đến. Cô ấy đã lựa chọn rời bỏ Tạ Đình Nghiêu để theo đuổi tham vọng, mà với anh, rất rõ ràng, người đó đã chỉ là quá khứ không chút bận tâm, còn Trần Nhứ mới chính là hiện tại, tương lai của anh. Ngay cả hai nam phụ, dù đều là những nam thần soái ca hấp dẫn, tiếc rằng đều thua ngay ở vòng gửi xe vì trong mắt Trần Nhứ thì tụi con trai cùng độ tuổi quá non nớt, vả lại từ lúc quen biết Tạ Nghiêu Đình thì trong mắt cô đã không ai có thể sánh được với anh nữa rồi. Tuy nhiên, khác với các cuốn truyện khác khi nam nữ phụ chỉ là làm nền, làm màu, thì điểm mình đánh giá cao ở đây đó là họ đều có cá tính, có câu chuyện riêng. Kể cả tách rời nam nữ chính, họ vẫn là những cá thể độc lập, có tâm tình và số phận, đáng để thương, để mến.
???
?”Gió Nam và hoa hồng” ngắn thôi, nhưng là một cuốn truyện viết rất được, thích hợp đọc trong những ngày se lạnh thế này. Tình yêu giữa Trần Nhứ và Tạ Nghiêu Đình mang lại cảm giác như khi ta uống một bát thuốc Đông y vào những ngày đầu óc chuếng choáng và bải hoải bởi tiết trời thu ẩm ương, có chút vị đắng, vị ngọt, vị nồng, nhưng nhất định sẽ giúp ta yên lòng mình sẽ khoẻ lại. Không khí trong truyện cũng chính là như thế. Có chút hiện thực chua xót, chen lẫn là những vất vả bon chen giữa dòng đời biến động, những mảnh đời bất hạnh, nhưng cho đến cuối cùng, thứ đọng lại ngoài cảm giác sầu thu xuân thương thì tốt đẹp thay, vẫn là sự ấm áp, nhẹ lòng.
Văn phong tác giả khá hay, thường thích trích dẫn những điển cố và các bài thơ cũ. Là loại phong cách mà mình vẫn thưởng thức nhất. Tiếc rằng, có thể nói là điểm đáng tiếc nhất, đó là bản chuyển ngữ còn khá nhiều “sạn”, đôi chỗ tối nghĩa. Ở mức độ văn phong như thế này, cần một editor cứng tay hơn, hoặc một beta-er có tâm giúp sửa chữa lại, mình nghĩ cuốn truyện sẽ trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.
Ngoài ra, khá bất ngờ, khi bắt đầu đọc truyện, mình thậm chí đã xác định đây sẽ là một cuốn thanh thủy văn, nhưng truyện không chỉ có H, mà còn là H khá ra gì và này nọ ấy nhé. Cho nên là, mình cảm thấy không có lý do gì để ngăn chúng mình không thử đọc truyện cả.
*, Bài thơ “Thuyền hai cột buồm”, Thư Đình
**, Trích dẫn từ truyện.