ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM
Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nam mặt lạnh tâm mềm, hơi ngáo – nữ thông minh mồm mép, 1×1, #SỦNG_SẮC, ngọt ngấy, hài té ghế, HE.
Độ dài: 177 chương
Tình trạng: Đang edit gần hoàn (165/177)
Link đọc https://truyen5zz.com/doc-sung-thanh-tam?v=165
—-
Văn án:
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ xưng đế.
Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo.
Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.
Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoãn đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.
Rồi sau đó các nương nương khác trong hậu cung không còn đất dụng võ.
Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn – mất hết cả vốn gốc.
—-
Nếu bạn thích đọc truyện cung đấu nhưng không muốn quá rối rắm, không muốn hồi hộp thì mình đề cử truyện này.
Nếu bạn thích đọc truyện có nam chính mặt lạnh nhưng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, lại mềm mại dễ bị người thương lừa thì chắc bạn sẽ thích nam chính của truyện này lắm đó.
—
Sau cú đội nón xanh vang danh kinh thành do người thê trước là đích nữ Tần gia tạo ra với hoàng đệ của mình, Hoàng Thượng nhìn đâu đâu cũng thấy màu xanh, nhìn người ta mặc áo màu hồng cũng ghét lây thành màu xanh, ví dụ như:
“Ồ, ngươi cũng thật biết chọn, mặc một bộ phấn hồng. Có biết màu phấn hồng đối với trẫm có nghĩa gì không?” Hắn sâu kín nói, giọng nói mang tử khí âm trầm như tang thi vương ngàn năm vậy.
“Thần nữ ngu dốt, không biết ạ.” Nàng hồi bẩm.
“Trẫm nhớ tới một câu, sông nhỏ vừa xuất hiện một mỏm đá, đã sớm thấy chuồn chuồn đậu trên đó. Phấn hà đối với lá xanh, ngươi đây là ám chỉ kim quan trên đầu trẫm đội là màu xanh lá sao?”
Bắt đầu từ những chương truyện đầu tiên, mình đã nghĩ vị Hoàng Thượng bị cắm sừng và nhạy cảm với màu xanh kia sẽ ngược chết đi sống lại cô nương mà Tần gia mang vào cung. Nhưng sau đó mình thấy mình sai rồi “Độc sủng thánh tâm” hoàn toàn xứng đáng với cái tên của mình, là một hố sủng đến không có lối ra.
Tần Phiên Phiên là Ngũ cô nương Tần gia, là thứ nữ, với vị trí của nàng thì hoàn toàn không có “cơ hội” vào cung làm phi. Nhưng ai bảo “cơ hội” đó lại dễ “rơi đầu” như vậy, thân là thứ nữ Tần Phiên Phiên chỉ còn cách nghe lời mà vào cung. Bởi vì đơn giản nếu như nàng chống đối thì kết cục của một thứ nữ ngỗ nghịch rơi vào tay mẹ cả chắc chắn là nửa đời sau cũng không hề dễ chịu.
Ngay từ đầu, Tần Phiên Phiên không được tiến cung một cách tử tế vinh dự gì cho cam, nàng nửa đêm bị gọi dậy tất tả khiêng vào cung, sau đó lại bị Hoàng Thượng bắt phải lau sàn với danh nghĩa hoa mỹ “Trẫm đặc biệt phái người đến đón ngươi cũng vì để ngươi lau sàn suốt đêm bồi trẫm”. Với nhan sắc và sự thông minh, cộng với tính cách dở hơi của mình, Tần Phiên Phiên thoát nạn trong phút chốc, màn ngược thân này quá ngắn ngủi, chỉ trách do Hoàng Thượng có sức chịu đựng cám dỗ kém quá.
Như mình đã nói thì đây là một câu chuyện sủng đơn giản cực kì, với nhan sắc và tính cách vô sỉ mặt dày mày dạn của mình, Tần Phiên Phiên thành công quyến rũ được Hoàng Thượng, dỗ ngọt được y, thẳng tiến trên con đường độc sủng. Ai mà ngờ được vị Hoàng Thượng kiêng kị màu hồng hôm nào giờ lại rơi vào tay một “quả đào tinh” toàn thân trên dưới đều là màu hồng – Đào Phi Tần Phiên Phiên.
Tuy là hành trình Tần Phiên Phiên được sủng có một chút quá dễ dàng so với “quá khứ đau thương” mà Hoàng Thượng đã chịu, Hoàng Thượng này lại vốn tính nhỏ nhen nhưng biết làm sao được khi Tần Phiên Phiên hợp với ý của người chứ.
Với khả năng mồm mép, chém gió thành bão, hồ ngôn loạn ngữ, diễn kịch dễ như ăn cơm làm người đọc còn thấy mất mặt thay, Tần Phiên Phiên dễ dàng lấy lòng được vị Thái hậu ngây ngốc dễ lừa, dựa được vào ngọn núi lớn nhất hậu cung. Không chịu chút ấm ức mẹ chồng nàng dâu nào cả.
Tiếp đến thì phải kể đến Hoàng Thượng uy vũ của truyện, Tiêu Nghiêu, một bậc quân vương không theo lẽ thường. Với tính cách kì quặc lại hay suy nghĩ vẩn vơ pha chút đáng yêu của mình, Hoàng Thượng làm mình phải cười rung giường với cách nghĩ và hành động không giống người bình thường. Hãy tưởng tượng Tiêu Nghiêu là một con ngáo Husky, mang vẻ mặt nghiêm túc làm ra những hành động thiểu năng đến không thể tin được, thật sự là y như vậy đấy.
Hoàng Thượng là một thanh niên thù dai, với tuổi thơ bị cha ruột và mẹ ruột tức Tiên đế và Thái hậu chung tay bắt nạt, bị xem như vật cản trở tình yêu của họ, Tiêu Nghiêu thề với lòng phải tìm được một cô nương hiền lương thục đức yêu thương con cái, chuẩn chỉnh hiền thê mới “được phép” làm mẹ con mình. Nhưng ai ngờ người duy nhất sinh con cho y sau này là một cô nương không đáng tin cậy ba hoa chích chòe tính cách lại cực kỳ náo loạn.
Nếu hỏi tình cảm của hai người diễn biến như thế nào, mình chỉ có thể nói tình cảm của hai người là tình yêu gà bông ngây ngô sến súa đến phát ngấy không còn đường để nói luôn: một người muốn đánh người kia đưa mặt ra cho đánh, một người càn quấy một người chống lưng thu dọn, sủng đến không lối thoát.
Truyện còn có một nhân vật cực kì thiếu đánh – Đại tổng quản Trương Hiển Năng, một người mặn như biển cả luôn kề cạnh bên cạnh Hoàng Thượng, bằng con mắt FA âm thầm khinh bỉ sự thiểu năng khi ân ân ái ái của Hoàng Thượng cùng Đào Phi nương nương Tần Phiên Phiên. Bởi khi Tiêu Nghiêu ở cùng Tần Phiên Phiên chỉ có thể miêu tả bằng cụm từ “không đứng đắn”, “IQ offline”, “thiểu năng”, bao nhiêu cơ trí của Tiêu Nghiêu đến trước mặt Tần Phiên Phiên hoàn toàn mất điện, bị dắt mũi xoay vòng vòng mà còn nở nụ cười hạnh phúc.
Một vị vua đem thánh chỉ viết thành giấy cam đoan hứa hẹn với phi tần của mình là mình sẽ không thay lòng, lời lẽ còn thật sự sến súa và mất mặt.
Ban đầu vị vua ấy định bụng xem con là nhất là trời:
“Phiên Phiên có thai, lòng trẫm rất vui mừng, ta rốt cuộc được làm cha. Làm một người nam nhân, trẫm sẽ học tập phụ hoàng nhiều hơn. Mỗi ngày đều ở cạnh nàng, không ở cạnh người khác, hơn nữa còn thủ thân như ngọc vì mẫu thân của hài tử. Làm một phụ thân trẫm kiên quyết không được giống như phụ hoàng, trẫm phải làm một phụ thân tốt, hài tử là nhất, không để hắn cảm thấy mình là kẻ thứ ba xen vào cha mẹ. Buổi tối lúc nghỉ ngơi chỉ cần hài tử sợ trẫm liền ôm hắn ngủ, nhất quyết sẽ không bị nữ nhân nào quấy rầy. Khâm thử”
Nhưng sau đó không lâu lắm khi con vừa chào đời, vị vua ấy hối hận:
“Nàng và trẫm nhận thức lâu như vậy, thế nhưng nàng lại muốn lựa chọn hắn mà không chọn trẫm, vì sao? Hai người mới gặp mấy tháng mà thôi, hắn còn hay khóc phiền nhiễu như vậy, còn cần nàng thời thời khắc khắc nhọc lòng. Nàng xem trẫm ngoan như vậy, hắn có hiểu lòng người như trẫm sao?”
Tần Phiên Phiên: “Thần thiếp nói thích ngài nhất vậy Nháo Nháo sẽ không phải trở nên giống ngài khi còn nhỏ sao? Tiên hoàng và thái hậu hai người như một, thái hậu chơi cùng ngài luôn là bắt nạt ngài, sau đó Tiên hoàng cũng giúp đỡ bà ấy. Cho nên ngài mới cảm thấy về sau người sinh đứa nhỏ cho ngài phải là một nữ nhân đáng tin cậy. Tuy thần thiếp không phải mẫu người hiền lương thục đức, nhưng chính ngài muốn ta vĩnh viễn đặt Nháo Nháo ở vị trí đầu, chuyện này thần thiếp có thể làm được, Thần thiếp thích Nháo Nháo nhất, vẫn luôn vẫn luôn thích…”
Sau một hồi suy nghĩ như một bước ngoặt cuộc đời, vị vua ấy quyết định:
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà yêu thằng nhóc đó nhất? Không yêu. Khi trẫm còn bé không có người thương, trưởng thành rồi vất vả lắm mới có được nàng, mà nàng còn không yêu trẫm, đi yêu thằng nhóc kia chứ. Vậy thì không phải trẫm sống một đời cũng quá vô dụng rồi à? Bây giờ trẫm mới nghĩ rõ ràng, khi còn bé nếu con chịu khổ một chút cũng không sao, về sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ có nữ nhân yêu hắn, thế nhưng trẫm cũng chỉ có mỗi mình nàng thôi. Nếu nàng cũng yêu con nhất thì trẫm sẽ là đứa nhóc đáng thương rồi.”
“Độc sủng thánh tâm” không mang đến cho người đọc một chút cảm giác thăng trầm của lục đục đấu đá chốn hậu cung, tất cả đọng lại sau đó là sự hài hước và ngọt ngấy của hai nhân vật chính. Câu chuyện diễn ra với bối cảnh hoàng cung nhưng thật ra đó chẳng khác gì một câu chuyện của cặp vợ chồng lo chăm đứa con nhỏ của mình, Hoàng Thượng thì tiết tháo uy nghi rơi rụng không còn một mảnh.