Review Truyện Phùng Thu

review truyện phùng thu

PHÙNG THU
Tác giả: Tô Thập Ngũ
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân, song hướng yêu thầm, BE chính văn/HE ngoại truyện, đáng yêu, nhẹ nhàng, yêu từ cái nhìn đầu tiên
Số chương: 12 chương + 2 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
Lưu ý: Không khoá
________
Văn án:
Một buổi chiều thứ bảy của kỳ nghỉ hè, Phùng Thư đến thư viện tỉnh đọc sách.
Quyển sách cô muốn tìm lại bị người khác đặt nhầm ở trên kệ cao, cô cố kiễng chân nhưng không với tới.
Lúc cô đang loay hoay, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau cô.
“Cậu muốn lấy quyển nào?”
Phùng Thu quay đầu lại…
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tạ Phùng Thanh.
Hôm đó, không biết là ai đã mở cửa sổ, có một con bướm bay từ bên ngoài vào, đậu trên vai Tạ Phùng Thanh.
Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tạo nên một những cơn sóng lớn trong thế giới của Phùng Thu.
________
Nhắc đến thanh xuân là nhắc đến những câu chuyện yêu thầm đầy bồi hồi, những cảm xúc ngây ngô thuở thiếu thời. Chắc rằng chúng ta ai cũng trải qua cảm giác đó một lần.
Tình cảm đơn sơ ấy có thể có cái kết đẹp, hoặc cũng có thể không. Thế nên, câu chuyện hôm nay sẽ có hai cái kết.
Mùa hè năm 2017, trong thư viện, lần đầu tiên Phùng Thu biết cảm nắng là gì.
Phùng Thu khó có thể diễn tả tâm trạng của mình lúc đó.
Như thể một đám bụi bay lơ lửng trong ánh sáng bỗng chốc tràn đầy trái tim, khiến nhịp tim và hơi thở đều dừng lại một nhịp.
Phùng Thu vừa nhìn một chàng trai đến độ ngơ ngẩn, mà chàng trai kia như bước ra từ trong truyện tranh, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nam sinh lý tưởng của cô. Từ khoảnh khắc ấy, cô chẳng thể tập trung đọc sách nữa, trong mắt chỉ toàn là hình của của cậu thôi.
Nhưng rồi sao? Làm gì còn sao trăng gì nữa?
Cũng chỉ là một lần gặp ngẫu nhiên, như hai đường thẳng chỉ giao nhau trong khoảnh khắc và để lại trong lòng cô một cảm giác tiếc nuối.
Phùng Thu bắt đầu có thói quen quan sát thư viện một lượt để tìm bóng dáng cậu.
Lần đầu tiên cậu ngồi ở bàn bên cạnh.
Lần thứ hai cậu ngồi góc đối với cô.
Lần thứ ba cậu đến trước, vẫn là vị trí góc đối kia.
Lần thứ tư vị trí góc đối kia có người, nên cậu ngồi đối diện cô.
Tuần trước cậu ngồi xuống trước cô, vẫn là vị trí đối diện cô.
Thế rồi một ngày kia, thiếu niên trong mộng chủ động bắt chuyện với cô, dẫu chỉ là một câu hỏi vô cùng bình thường như: “Cuốn này hay không?” cũng có thể khiến Phùng Thu tủm tỉm cười hoài.
Phùng Thu tự nhủ phải trò chuyện với cậu nhiều hơn, nhưng có vẻ thư viện thật sự không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai cơ hội để nói, một lần khi lấy sách và một lần khi trả sách.
Thế nên đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết tên của cậu.
Phùng Thu muốn xin thông tin liên lạc của cậu lắm chứ, nhưng việc đó chẳng khác nào đánh một canh bạc liều lĩnh với tỉ lệ sống sót mong manh cả.
Đánh cược thắng, có lẽ sẽ nhanh chóng tiến thêm một bước nữa.
Đánh cược thua, dù sao cũng không gặp lại, vừa hay dứt khoát nỗi nhớ nhung.
Nhưng, nếu còn có thể gặp lại, cô muốn thử xem liệu có thể nâng cao tỷ lệ chiến thắng trước đã rồi mới tính tiếp.
Tuy nhiên mùa hè đã dần đến hồi kết, có lẽ hai tuần cuối của kỳ nghỉ hè là hai cơ hội cuối cùng của Phùng Thu, nếu như còn muốn tiến xa hơn nữa, có lẽ phải nắm bắt lấy cơ hội gặp gỡ ít ỏi này.
Có điều, trước khi cô kịp dũng cảm mở lời thì chàng trai ấy đã làm trước rồi. Cậu bảo:
“Tuần sau gặp lại”
Và…
“Tôi tên là Tạ Phùng Thanh.”
Mấy câu nói như tem bưu điện đóng trên phong thư, được gửi trực tiếp đến trái tim cô.
Giống như khi đọc tiểu thuyết, tưởng chừng đã đoán được kết thúc, nhưng lại gặp một cú twist bất ngờ.
Mà bất ngờ, lại có hai nghĩa, một là vui hai là buồn. Chẳng ngờ Phùng Thu lại gặp vế thứ hai.
Ngày tựu trường, Phùng Thu biết tin về người bạn sắp chuyển vào lớp.
Một là họ: Tạ; tuổi: 16.
Hai là vì cứu người mà cậu phải nhập viện, tình trạng của cậu không ổn, có thể không qua khỏi.
Phùng Thu vội chạy đến bệnh viện ngay. Ở đây, cô gặp được anh họ của Tạ Phùng Thanh và biết được bao bí mật của cậu.
Cô tưởng rằng hai tháng trước, chỉ có mình cô phí tâm cơ để đến gần cậu.
Hóa ra Tạ Phùng Thanh cũng từng bối rối khi không nên bắt chuyện với cô thế nào. Hóa ra cậu cũng sợ rằng đột nhiên xin Wechat sẽ khiến cô hoảng sợ nên mới bắt đầu bằng những quyển sách.
Hóa ra cậu từng tâm sự với anh họ rằng: “Em không muốn cua cậu ấy. Từ ‘cua’ này quá lỗ mãng. Còn em là nghiêm túc.”
Phùng Thu tưởng rằng ngày cậu giúp cô lấy sách là lần đầu tiên họ gặp nhau, cô tưởng rằng cậu không hỏi tên cô, không hỏi trường cô học là vì không quan tâm đến cô.
Nhưng hóa ra, Tạ Phùng Thanh đã biết tất cả từ lâu.
Hóa ra từ ngày 10 tháng 9, Phùng Thu đã xuất hiện trong điện thoại của Tạ Phùng Thanh rồi.

Hiện tại Tạ Phùng Thanh đang nằm trong phòng bệnh, hôn mê và chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại.
Cậu mới 16 tuổi thôi, cậu nên có một tương lai tươi sáng và rạng rỡ.
Phùng Thu tin rằng người tốt ắt hẳn sẽ được đền đáp.
Vả lại họ cũng còn nhiều điều chưa kịp nói, còn bao lời hứa hẹn chưa kịp thực hiện mà.
Cuối cùng, khi cái nắng dịu nhẹ của mùa thu bao trùm lên Phùng Thu, trái tim lơ lửng của cô cũng bình yên trở lại khi nhận được tin vui từ bệnh viện.
Khi ấy cô mới hiểu câu: “Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.”
“Từ xưa thu đến buồn cô liêu, với tôi thu đẹp hơn xuân nhiều” (*)
Mùa thu năm đó là mùa thu đẹp đẽ nhất, cả Phùng Thu và Tạ Phùng Thanh đều tìm được nhau, đúng người, đúng thời điểm.

Lời reviewer: Thật ra chính văn của bộ này là BE, nhưng tui không thích chuyện tình ngây ngô thời học sinh mà bị âm dương cách biệt nên mấy bà nào cũng không thích giống tui thì bay sang ngoại truyện đọc luôn nha, đảm bảo là HE và vô cùng đáng yêu luôn.
(*) Quỳnh Chi phỏng dịch ( 10/11/2004) – trích Thu từ kỳ 1 của Lưu Vũ Tích.