TRỌNG SINH CHI THÔNG GIA
Tác giả : Thủ Bản Kỳ Tử
Thể loại: Trọng sinh, hiện đại, mất quyền lực, tình hữu độc chung, giới giải trí, sủng, 1×1, HE.
Độ dài: 91 chương + 2 PN
Tình trạng: Chưa hoàn edit.
Link đọc https://truyen5zz.com/trong-sinh-chi-thong-gia
_________________________
Kiếp trước, Hàn Duyệt vì cuộc tranh đấu của nhà họ Hàn mà bỏ mạng một cách oan ức. Đến tận lúc chết mới nhìn rõ bộ mặt thật của toàn bộ Hàn gia. Từ đầu tới cuối có lẽ cậu chỉ có vai trò làm bước đệm đưa họ tiến tới mục đích của mình. Vì thế khi có cơ hội sống lại lần nữa, Hàn Duyệt quyết định sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, tìm cách làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, rời khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Kiếp trước, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị vốn không hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Kiếp này, Chu Bác Nghị là fan lớn của Hàn Duyệt, theo dõi từ đầu tới cuối tác phẩm của cậu, còn thường xuyên nhắn tin động viên, an ủi… (*´▽`*)
Kiếp trước, Hàn Duyệt không nghĩ mình sẽ lấy một người đàn ông. Mà người đó lại là thiếu gia có bối cảnh. Kiếp này, Chu Bác Nghị xuất hiện. Trong buổi tiệc của Chu gia, hai người lần đầu gặp nhau, đã quyết định tới luôn giai đoạn “tìm hiểu”. Từ đó bắt đầu con đường sủng không lối thoát.
________________________
Nói thật ra mình thấy Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị cực kì xứng đôi vừa lứa. Hàn Duyệt là đứa con không được coi trọng của Hàn gia, Chu Bác Nghị lại vì anh trai đâm chết người mà từng phải vào tù chịu tội thay. Hai người phối hợp đúng là một đôi cực phẩm, chủ yếu là hoàn cảnh cả hai đều từng bị tổn thương, nên rất tin tưởng và hiểu nhau. :v Khác nỗi Hàn gia thực sự chẳng coi Hàn Duyệt ra gì, mà Chu gia lại rất yêu thương Chu Bác Nghị ( chắc một phần cũng bởi mặc cảm tội lỗi vì đã bắt con trai út vào tù thay con cả ). Sau khi Chu Bác Nghị ra tù, Hàn gia rất coi trọng việc tình yêu tình báo của ảnh, sợ ảnh vì lý lịch không còn trong sạch của mình mà không có được tình yêu đích thực, mấy cô tiểu thư muốn nhắm vào gia sản mà lợi dụng ảnh vân vân…. Nhưng bùm một cái, Hàn Duyệt xuất hiện, cả nhà họ Chu mừng quá trời luôn vì Hàn Duyệt vừa ngoan vừa giỏi vừa quyết đoán vừa chân thành thế kia cơ mà. (*´▽`*)
Mà đúng ra thì đời trước Hàn Duyệt cũng biết chút chút về Chu Bác Nghị. Đại khái là nhà anh có công ti giải trí, sau khi ra tù anh bước lên con đường diễn xuất và trở thành ảnh đế luôn. Mới đầu vào nhà họ Chu Hàn Duyệt thật là có tí tâm cơ, muốn nhân cơ hội thoát khỏi Hàn gia, cơ mà em chẳng lừa dối gì Chu Bác Nghị cả. Hai trẻ còn ngồi kể chuyện cho nhau nghe, yêu hết biết. Hàn Duyệt cực kì thông minh luôn và em chẳng bao giờ phải để mình chịu uất ức cả, nhất là với mấy đứa tiểu tam đáng ghét.
Như mọi khi, khi đọc review của Ám dung hoa ( chính mình đây 🙂 ) Các bạn sẽ thường xuyên được đọc trích đoạn tiểu tam bị làm cho bẽ mặt.
_________
“…giây tiếp theo Mạnh Đình bước tới trước mặt Chu Bác Nghị cúi người thật sâu một cái, khi ngẩng đầu thì hai mắt rưng rưng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nói năng nhỏ nhẹ: “Lúc nãy thật sự cám ơn anh Nghị lắm…”
Hàn Duyệt nhìn thấy cái dáng vẻ người thấy người thương yếu đuối mong manh nước mắt lưng tròng kia của cô gái trước mặt thì hai bên trán giật giật, lập tức liếc mắt nhìn vẻ mặt của Chu Bác Nghị. Giữa trán của Chu Bác Nghị còn nhíu chặt hơn, bực mình nhìn lướt qua cô gái trước mặt một cái rồi đưa ánh mắt về lại trên màn hình máy tính bảng, nói lạnh tanh: “Xin gọi tôi cậu Chu hoặc là cậu ba Chu”.
“Cậu… cậu ba…” giọng của Mạnh Đình như sắp khóc.
Hàn Duyệt không hề giấu giếm mà dùng chân đá lên cẳng chân của Chu Bác Nghị một cái, nói: “Em muốn uống cà phê”.
Chu Bác Nghị lập tức rút vẻ khô khan lại, hỏi: “Muốn uống loại nào?”.
Trợ lý ngồi ở phía sau Chu Bác Nghị vội vàng đứng lên nói: “Cậu ba, thôi để tôi đi cho. Cậu Hàn cậu muốn…”
“Tôi đi là được rồi, hoạt động tới lui một chút”. Chu Bác Nghị cắt ngang lời cậu ta nói, lại hỏi Hàn Duyệt lần nữa, “Em muốn uống cà phê gì nào?”.
“Tự anh quyết đinh đi” Hàn Duyệt trả lời rồi nhìn theo Chu Bác Nghị đi tới quán cà phê trong góc phòng chờ Vip, sau đó quay về phía Mạnh Đình, vẻ mặt u ám nói lạnh băng, “Cô Mạnh, người khôn ở chỗ biết tự mình hiểu lấy có phải hay không? Đừng nên nể mặt rồi làm tới”.
Mạnh Đình cúi nửa mặt xuống không nói lời nào, Hàn Duyệt cầm lấy máy tính bảng bực bội lướt đại vài trang, nhận ra cô ta còn ở nguyên tại chỗ thì nói với giọng bực mình: “Cô Mạnh còn đứng đây làm gì? Cô còn muốn chờ Bác Nghị quay lại hay sao?”.
Đúng lúc này Chu Bác Nghị vừa vặn bưng hai ly cà phê quay về liền thấy hai mắt Mạnh Đình lập tức chan đầy nước mắt, làn da xung quanh mắt đều nổi lên màu đỏ hồng, môi khẽ run, nói nhỏ: “Cậu Hàn, xin.. xin lỗi… tôi…” nói xong lập tức cúi người một cái với Hàn Duyệt rồi vội vàng chạy đi.
Hàn Duyệt đen mặt nhìn thấy cô gái chạy xa lập tức hung ác trừng mắt nhìn anh chàng ngồi xuống, nói với giọng châm chọc: “Diễn xuất của nghệ sĩ Tinh Hạo các anh thật sự không tệ, không hổ là công ty giải trí lớn nhất Châu Á, thực lực đúng là mạnh mẽ”.
Chu Bác Nghị đưa một ly trong tay cho Hàn Duyệt, nói: “Caramel Macchiato, coi chừng nóng… là Tinh Hạo của chúng mình, không phải là Tinh Hạo của bọn anh, nói cứ như thể em không phải người nhà họ Chu ấy”.
________________
Hàn Duyệt cũng rất chăm sóc Chu Bác Nghị, kiểu như bà nội trợ đảm đang thật sự ấy. Đọc truyện mà sướng hết cả người. Không phải kiểu công sủng thụ không mà, thụ cũng sủng công cực kì luôn ó. ( ̄∇ ̄)
________________
“Sau khi hưởng thụ một nụ hôn hết sức triền miên Chu Bác Nghị ôm Hàn Duyệt lật người lại để cậu nhóc nằm trên người mình, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau nghỉ ngơi. Nhưng chỉ nằm vài phút Hàn Duyệt liền ngồi dậy, cũng túm Chu Bác Nghị lên.
“Ra giường chỗ này không biết là giặt bằng thứ gì nhìn khá là trắng, ai biết có phải giặt bằng bột tẩy trắng của nhà máy lậu không”. Hàn Duyệt gớm ghiếc dùng ngón tay bóc chăn lên ngửi ngửi, lại nói, “May mà em mang theo ra giường với vỏ gối cho anh. Đợi lát nữa em kêu trợ lý mua thêm vài cái tiện thay giặt… mền cũng phải thay, lỡ như là vải bông tái chế thì sao đây?”.
Chu Bác Nghị thấy Hàn Duyệt giống như một cô vợ nhỏ cần mẫn nói dông dài dặn dò kỹ lưỡng một ít chuyện sinh hoạt, xoi mói điều kiện căn phòng từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài thì trong lòng ấm áp, từ phía sau kéo cậu nhóc nhỏ gầy vào lòng áp sát mặt vào trên mặt cậu khẽ gọi, “Cục cưng…”
_______________
Ngoài ra trong truyện cũng sẽ nhắc đến vụ đâm xe của anh trai Chu Bác Nghị mà Chu Bác Nghị đã vì thế mà phải vào tù chịu tội thay. Tóm tắt lại là cái nhà nhân cách không được đẹp lắm cố lôi kéo dư luận chỉ trích vân vân… để moi tiền Chu gia một cách lâu dài. Qúa đáng hơn nữa là họ hàng của nạn nhân cũng kéo đến trong khi lúc nạn nhân còn sống chẳng qua lại với nhau bao giờ ( ?! ). Ơ thế nhưng mà bạn yên tâm nha, công ti giải trí Chu gia mở ra không phải để chơi, hơn nữa còn có Hàn Duyệt trợ giúp, Chu Bác Nghị sẽ đi qua sóng gió thôi. 🙂 Đâm chết người đúng là Chu gia có lỗi, cơ mà trục lợi dựa trên cái chết của người thân thì đúng thật là không bằng cầm thú.
Câu chuyện của mấy nhân vật phụ cũng rất đáng yêu. Và cả nhà Chu gia ai cũng đáng yêu, từ bà đến mẹ từ mẹ đến bố từ bố đến anh của Chu Bác Nghị đều đáng yêu hết á. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện có các yếu tố : thụ cơ trí, không nhược, sủng, ngọt, có tí ngược; công dịu dàng ôn nhu… thì mình nhiệt liệt đề cử “Trọng sinh chi thông gia nhé. “ (〃∀〃)ゞ