Review Truyện Xương Sườn Mềm

XƯƠNG SƯỜN MỀM

Tác giả: Biển Bình Trúc
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, yêu thầm, ngược nam, nam chính có bệnh, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn.
Kiều Nguyễn có một bí mật, cô thích Thẩm Phụ lớp bên.
Sự tồn tại của cậu như để chứng minh rằng giữa người với người là có sự khác biệt.
Cậu cao cao tại thượng, rực rỡ lóa mắt, mà kiều Nguyễn, cái gì cũng không có.
Cô biết rõ cho dù hai người có giao thoa cũng sẽ không có kết quả.
Vì thế chỉ có thể giấu kín tình cảm của mình, nhìn cậu và nữ sinh khác ở bên nhau.
Sau đó Thẩm Phụ dịu dàng khiêm tốn, thân thiện với tất cả mọi người lại vì một nữ sinh mà đánh nhau với người ta.
Kiều Nguyễn quyết định, không bao giờ thích cậu ấy nữa.
*
Mười năm xa cách, lần nữa gặp lại, bên cạnh Kiều Nguyễn đã có người khác.
Thẩm Phụ cầm nhật ký của Kiều Nguyễn tới tìm cô, giọng nói khẽ run: “Rõ ràng là em thích anh.”
Sắc mặt Kiều Nguyễn bình tĩnh: “Đúng là em từng thích anh, nhưng đã là quá khứ rồi.”
Nghe những lời này, Thẩm Phụ gồng mình, cố gắng để thần sắc của mình không quá khó coi.
Chỉ là giọng nói đã bán đứng anh, anh nức nở: “A Nguyễn, chúng ta thử lại, được không? Nhỡ đâu em lại thích anh thì sao.”
***
“Khi Kiều Nguyễn còn rất nhỏ, ước mơ của cô là trở thành Sao Thủy, bởi vì đó là nơi cách Mặt Trời gần nhất.”
Tuổi thơ của Kiều Nguyễn gắn liền với bóng đêm u tối lạnh lẽo. Người mẹ bỏ đi, để cô ở lại vùng núi hẻo lánh. Cuộc sống nghèo khổ cùng người bà hà khắc trọng nam khinh nữ đã khiến Kiều Nguyễn sớm nhận ra cô là đứa trẻ không được chào đón, sẽ không ai vì sự tồn tại của cô mà vui mừng cả. Sau này lớn hơn một chút, chuyển đến ở với mẹ, Kiều Nguyễn đã trở thành cô gái nhỏ hiểu chuyện đến đau lòng.
Kiều Nguyễn biết chỉ có một cách có thể giúp cô thoát khỏi nơi cô sống – hẻm Nước Chảy âm u ẩm ướt, thoát khỏi người cha kế ghét bỏ hay đánh đập cô, người mẹ hiền lành đến nhu nhược, đó là nỗ lực học tập. Thành tích học tập của Kiều Nguyễn luôn rất tốt, cô là con cưng trong mắt thầy cô, nhưng cũng bởi vì vậy mà trở thành đối tượng bị bạn học bắt nạt.
Trong mắt họ cô là con mọt sách quái gở, khác người, chỉ biết có học tập bất kể giờ học hay giờ nghỉ. Dù Kiều Nguyễn bị kỳ thị, xa lánh thì bề ngoài cô vẫn là sự trầm tĩnh, không quan tâm đến tất cả.
Cho đến ngày Kiều Nguyễn gặp Thẩm Phụ, cô có lẽ cũng không thể ngờ được những ngọt ngào cũng như đau khổ mà thanh xuân cô trải qua, đều từ chàng trai này mà ra.
Thẩm Phụ có thể không nhớ rõ việc một tháng trước cậu tốt bụng vô tình cứu được một cô gái đuối nước ở hồ nhân tạo trong công viên bên cạnh trường học. Còn cô gái ấy – Kiều Nguyễn, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phụ đã coi cậu trở thành ánh sáng của đời mình.
Thẩm Phụ là người có vẻ ngoài xuất chúng, học tập cũng giỏi. Trái ngược với sự hướng nội của Kiều Nguyễn, Thẩm Phụ lúc nào cũng vui vẻ, hoà nhã với mọi người, ở cậu toát ra sự thoải mái, sạch sẽ, xung quanh cậu luôn là sự rực rỡ, nhiệt tình dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Người như cậu ắt hẳn lớn lên trong hoàn cảnh không có gì phải lo nghĩ, được yêu thương và giáo dục rất tốt. Sau này trở thành bạn với Thẩm Phụ, Kiều Nguyễn đã chứng thực được suy nghĩ của mình.
Khu nhà của cậu rất to đẹp và rộng rãi, sẽ không cần lo lắng dưới chân có hố nước, lúc nào cũng có thể dẫm phải chuột c hết.
Khung cửa sổ nhà cậu mở ra sẽ là bầu trời xanh cao rộng, không phải là những bức tường cũ kĩ, xám xịt.
Cậu có xe hơi đắt tiền và tài xế đưa đón đi học. Cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng không đóng nổi học phí.
Cuộc đời Thẩm Phụ chính là định sẵn thuận lợi một đường như vậy. Thế giới của hai người họ vô cùng vô cùng khác nhau.
Kiều Nguyễn vừa khát vọng sự ấm áp trên người cậu, vừa e sợ ánh sáng chói loá ấy không phải dành cho cô. Thẩm Phụ rất tốt với Kiều Nguyễn, sự dịu dàng, quan tâm cậu ấy dành cho cô như chất gây n ghiện, biết là dùng lâu chỉ khiến bản thân chìm đắm trong u mê không lối thoát, nhưng lại không thể cưỡng lại được.
“Vốn dĩ chỉ thích có 20%, nhưng bởi vì những cử chỉ ân cần của Thẩm Phụ đối với cô mà lên đến 100%.”
Yêu thầm thì ra đau khổ như vậy, rõ ràng là một cá nhân độc lập, lại biến thành một cây tơ hồng chỉ có thể dựa vào người khác để tồn tại. Tâm trạng mỗi giây mỗi phút cũng theo cậu ấy mà thay đổi không thể kiểm soát nổi.
Kiều Nguyễn sẽ vì một món quà nhỏ mà vui vẻ mộng tưởng cậu có chút thích cô, vì một hành động dịu dàng mà trông mong chờ đợi. Nếu tình yêu gieo hạt giống hy vọng cho Kiều Nguyễn thì sự quan tâm của Thẩm Phụ đã khiến hạt giống ấy nảy mầm phát triển rộn ràng trong lòng cô. Đáng tiếc, cũng chính nó trở thành dây gai chằng chịt bóp nghẹt trái tim thiếu nữ, vì sự quan tâm ấy không dành riêng cho cô.
Dịu dàng của Thẩm Phụ dường như chẳng phân biệt người, cũng chẳng phân biệt trường hợp. Cậu sẽ cười với tất cả mọi người, sẽ không nặng lời từ chối bất kỳ ai. Cậu như “máy điều hòa trung ương” có thể san sẻ sự ấm áp đến mọi thứ xung quanh mình.
Vì vậy những điều Thẩm Phụ dành cho Kiểu Nguyễn có lẽ chỉ xuất phát từ giáo dưỡng tốt đẹp và sự tử tế tối thiểu của cậu mà thôi. Chỉ có một cô gái được Thẩm Phụ dành cho toàn bộ thiên vị đáng ngưỡng mộ, cô gái cùng một thế giới với cậu, cân xứng với cậu trong mọi phương diện, Tô Dao Nguyệt.
Còn Kiều Nguyễn, ước ao có thể đổi bộ quần áo cũ kĩ chắp vá trên người, có thể trở nên xinh đẹp hơn một chút thôi khi gặp Thẩm Phụ đã thể hiện sự bất lực của người con gái lần đầu biết yêu, mong muốn bản thân xuất hiện với bộ dạng tốt nhất trước mặt người mình yêu của Kiều Nguyễn. Nhưng cô không làm được cả những điều đơn giản nhất, cuộc đời Kiều Nguyễn chính là thảm hại như vậy đấy.
“Có lẽ chỉ có người kiếp trước cứu vớt thế giới mới có thể cùng cậu ấy ở bên nhau. Cô đột nhiên có chút khổ sở, khổ sở kiếp trước tại sao mình không biết cố gắng cứu thêm vài cái thế giới.”
Sự bất lực ấy của Kiều Nguyễn đã khiến nội tâm của cô vỡ vụn trong cảm giác tự ti. Cô không chịu nổi việc chứng kiến anh đối xử tốt với người khác, cô bắt đầu đẩy Thẩm Phụ ra xa, ngăn chặn tất cả khả năng có thể phát sinh.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ đã khiến Kiều Nguyễn trở thành một người cực kỳ cực đoan. Đối với cô, thích là thích, không thích là không thích, hơi thích và tương đối thích đều là tình cảm không có trách nhiệm. Người như Thẩm Phụ, tình cảm của anh giống như có thể dành cho bất luận kẻ nào, cho Kiều Nguyễn, cũng có thể cho những người khác.
Cho nên cô không cần.
Dù rằng Kiều Nguyễn lờ mờ nhận ra có điều bất thường trong hành vi của Thẩm Phụ, cô biết anh rất đáng thương, nhưng cô cũng là đứa trẻ mười lăm năm sống trên đời chưa từng cảm nhận được chút tình yêu nào. Không thể đòi hỏi một đứa trẻ như thế đủ bao dung để hiểu nỗi đau của người khác, Kiều Nguyễn chỉ có thể tự bảo vệ mình một cách cố chấp đến đáng sợ.
“Khi còn nhỏ không chiếm được, sau khi lớn lên lại thành chấp niệm…
Cô muốn chính là thứ tình cảm ‘không phải là cô thì không được’.
Bởi vì cô không muốn bị vứt bỏ, không muốn một ngày nọ đột nhiên bị cho biết rằng: ‘cô lại không được yêu’.”
Sau kì thi đại học, Kiều Nguyễn thực hiện được ước mơ của mình, cô rời khỏi thành phố này đến đại học Giang Bắc, chôn vùi quá khứ trong những mảng ký ức loang lổ suốt mười năm.
Kiều Nguyễn gặp lại Thẩm Phụ một lần nữa, anh đã không còn như xưa. Anh không còn cười nhiều, không còn đối xử tốt với tất cả mọi người, anh cũng không phải “tình cờ” xuất hiện trước mặt cô như cô tưởng. Đáng tiếc Kiều Nguyễn đã không còn thích anh nữa nên với cô những điều ấy cũng không còn quan trọng.
Thật ra ngày xưa không ai biết dưới nụ cười dịu dàng của Thẩm Phụ lại là miệng vết thương đầm đìa máu chảy. Anh đã từng phải chịu những tổn thương sâu sắc trong bóng tối đằng sau ánh hào quang rực rỡ. Hỉ nộ ái ố cảm xúc bình thường của một con người anh lại không cách nào cảm nhận được. Anh đã từng sống như một con rối dưới sự kiểm soát của người khác, cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người chỉ để tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân.
Sau khi gặp được Kiều Nguyễn, anh mới bắt đầu hiểu được những cảm xúc bình thường ấy là gì, anh khao khát được sống vì chính mình. Đối với Kiều Nguyễn, khoảng cách giữa họ là gia cảnh và thời gian mười năm xa cách. Vậy thì Thẩm Phụ sẽ từ bỏ tất cả những gì mình có, cũng chấp nhận dùng thời gian mười năm vừa chữa bệnh vừa âm thầm ở bên cạnh cô.
Anh biết Kiều Nguyễn chán ghét anh, nhưng anh không cách nào rời khỏi cô được. Vậy thì anh mong khi gặp lại một lần nữa, cô sẽ nhìn đến con người mới của anh, một người chỉ có cô, chỉ yêu cô, chỉ dịu dàng với một mình cô mà thôi.
“A Nguyễn của anh, anh không có cách nào rời khỏi cô.
Thời thời khắc khắc, anh đều muốn nhìn thấy cô.
Cho nên chỉ có thể lựa chọn đợi ở thành phố của cô”.
Một nhân vật nữa cũng rất đáng thương trong truyện là nam phụ Giang Diễn, cũng yêu nhưng không biết cách thể hiện để rồi mãi mãi không bao giờ chạm tới được người mình yêu. Mà điều đáng sợ nhất là Giang Diễn biết, cậu sẽ không động tâm với bất kì người nào như cách cậu yêu Kiều Nguyễn, còn cô ấy từ một khắc cậu làm tổn thương cô, cậu đã bị chán ghét đến không có đường lui.
***
Cả bộ truyện đưa người đọc đến với rất nhiều cung bậc cảm xúc. Ban đầu ghét nam chính vì quá “thảo mai” rồi lại thương nam chính vì số anh quá khổ, từ cảm thông với nữ chính rồi lại giận nữ chính vì cô quá cực đoan. Nhưng theo mình thì đặt vào hoàn cảnh của Kiều Nguyễn, mình có thể hiểu được phần nào hành động của cô.
Mình chỉ thấy nếu phần hai người về bên nhau “kịch tính” hơn một chút cho phù hợp với sự quyết liệt trong tính cách của nữ chính mà tác giả xây dựng từ đầu thì sẽ hợp lý hơn.
Truyện được chuyển ngữ rất mượt và cảm xúc, một bản edit chất lượng. Nhìn chung truyện hay, motip vừa quen vừa lạ nên không nhàm chán. Đoạn cuối sau nhiều khó khăn thử thách cũng có rất nhiều đường cho bạn đọc thưởng thức, không phải chỉ có ngược thôi nên đừng lo nhé.