Review Truyện Ta Là Đào Hoa Tinh

ta là đào hoa tinh

TA LÀ ĐÀO HOA TINH

Tác giả: Thiên Lí Châu
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, duyên trời tác hợp, sạch, sủng, nhẹ nhàng ngọt ngào, thừa tướng trẻ tuổi x công chúa thất sủng, HE.
Độ dài: 20 chương
Tình trạng: Hoàn cv – chưa edit

————–

Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước.
Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau.

Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình.

Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do.

Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn.

Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng.

Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên.

Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan.

Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời.

Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn.

Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.

Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng.

Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút.

Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng.

Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống.

Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui.

Nội dung của “Ta là đào hoa tinh” vô cùng đơn giản, âm mưu cung đấu cũng được miêu tả thoảng qua, không đào sâu nghiên cứu, cho nên mang lại cảm giác đọc khá nhẹ nhàng.

Điều được nhấn mạnh ở đây chính là tình cảm của Ôn Nhược Cẩn và Trường Hoan, không phải là nhất kiến chung tình, mà phải trải qua một khoảng thời gian tích tụ lại mới đơm hoa kết trái. Phân cảnh tình cảm không nhiều, nhưng sự thể hiện đều vô cùng chân thật bằng những hành động nhỏ xung quanh cuộc sống. Chính là món ăn yêu thích, cảm giác của đối phương, thói quen trong sinh hoạt hằng ngày. Họ ở bên nhau, giống như là bằng hữu, lại giống như tình thân, là một mối lương duyên do trời đất tác thành.

Phân đoạn tình cảm nhất của truyện (edit bởi Lâm phi):

“Trường Hoan rốt cục tỉnh lại, khẽ mở đôi mắt đang còn mê mang, nhận ra mình đã chui vào ngực Ôn Nhược Cẩn từ lúc nào, tay còn vô thức để trên eo của hắn. Còn hắn… đang ôm nàng gặm cắn đến là vui vẻ.

Ôn Nhược Cẩn thấy nàng đang trợn mắt nhìn mình, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn dụ dỗ: “Nếu tỉnh rồi, chúng ta làm chuyện khác đi.”

“Muội còn muốn ngủ.” Trường Hoan bị đánh thức, bình thường giờ này vẫn chưa đến giờ nàng ngủ dây, liền ngáp một cái, xoay người định ngủ tiếp.

Ôn Nhược Cẩn vội vàng ngăn lại, “Làm xong ngủ tiếp, được không?”

Trường Hoan hiện tại chỉ cảm thấy buồn ngủ, không chịu đáp ứng. Ôn Nhược Cẩn bị nàng tra tấn tâm tình đến là khổ sở, liền thấp giọng thương lượng, “Chỉ một lát thôi, được không?”

Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được.

Quả nhiên, Trường Hoan nghe xong, cảm thấy có thể nhanh chóng không bị quấy rầy nữa, gật đầu.

Ôn Nhược Cẩn thở dài, bắt đầu hôn nàng, tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Trường Hoan cũng nhắm mắt lại, chậm rãi nghênh đón…

Sự thật chứng minh, nam nhân đều là quỷ gạt người. Cái gì mà “chỉ một lát”? Phải đến thật lâu sau, đến khi mặt trời sắp lặn, Trường Hoan mới được buông tha, mang theo thân thể đau nhức nặng nề đi vào giấc ngủ.”

Mọi người có thấy kích thích chút nào không? Nhưng cũng đừng mong chờ quá nhé. Như thế này là tình cảm nhất rồi đấy, còn lại chỉ thoảng qua như hương hoa đào trong gió mà thôi.

Trả lời