Review Truyện Sủng Phi Khó Làm

sủng phi khó làm

SỦNG PHI KHÓ LÀM
Tác giả: Bích Vân Thiên
Thể loại: Cổ đại, xuyên không, sủng, sạch, ít cung đấu, HE
Độ dài: 162 chương
Tình trạng: đang edit

Link đọc sủng phi khó làm
——————–
Một truyện sủng, cực sủng! Tùy tiện đọc một chương bất kỳ đều là sủng!
“Sủng phi khó làm” là một câu chuyện gần như thuần cổ đại, yếu tố xuyên không không nhiều (do nữ chính xuyên qua khi mới sinh). Thiên Tịch Dao là con một thái y, sinh ra được cha mẹ yêu thương, nhà không thiếu bạc, muốn gì được nấy. Cô luôn vui vẻ, ung dung tự tại, định gả cho một người bình thường sống cuộc sống đơn giản. Nhưng một đạo thánh chỉ đến, buộc cô phải vào cung. Sống hai năm như vô hình, cho đến một ngày, cô gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên và tiến thẳng đến con đường sủng phi, nhanh chóng thăng cấp lên Trân tần.
Thiên Tịch Dao, như lời Vạn Phúc công công là: “Trước đây nhìn có chút ngu ngu, bây giờ nhìn lại có hơi ngốc, kết hợp với nhau thành ngu ngốc”. Tranh đấu hậu cung, Trân tần chưa bao giờ tham gia, kể cả trước hay sau khi được sủng. Cuộc sống trong cung cấm với cô đơn giản chỉ là nghĩ xem hôm nay ăn món gì, được sủng thì nghĩ rằng hoàng thượng sẽ nhanh chóng có mới nới cũ, tiếp tục ăn ngủ như thường.
Thiên Tịch Dao cứ nghĩ tiếp tục như vậy đến hết đời, nhưng mệnh trời khó đoán, cô mang thai hoàng trưởng tử. Rồi Đại hoàng tử từ đâu xuất hiện, coi Thiên Tịch Dao như mẫu thân mà làm nũng. Về sau, vì hiểu lầm mà cô và hoàng thượng lạnh nhạt trong ba năm, nhưng cũng không có gì ngược nữ chính cả. Hoàng thượng vẫn quan tâm đến cô như cũ, chỉ là lo sợ mất đi cô nên không giải thích. Hiểu lầm này nhờ anh trai Thiên Tịch Dao mà được giải quyết.
Thì ra, mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Tại sao Thiên Tịch Dao lại gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên? Tại sao trước Trân tần, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh phi tần khác? Tại sao hoàng thượng lại sủng ái Trân tần đến vậy? Đại hoàng tử là ai? Tại sao hoàng hậu cho rằng Trân tần chỉ là thế thân? Mọi chuyện chỉ có một chữ “tình” để giải thích.
——–
“Hắn phát hiện mình đang nằm mơ, trong mộng thấy một tiểu cô nương vấn tóc kiểu hải hoa (ốc biển), vươn năm đầu ngón tay mập mạp, trước mặt là một viên kẹo đường, giọng nói mê hoặc “Cho ngươi ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hết đau nha”
Hoàng đế nghĩ thầm, ngươi coi ta là con nít mấy tuổi hả? Thấy kẹo thì sẽ vui sao, hắn khinh bỉ nhìn kẹo đường trước mặt.
“ A, ngươi không ăn kẹo à?” Tiểu cô nương rất kinh ngạc, còn nói thêm “ Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi ăn”
“Cút.” Hoàng đế nghe thấy mình lạnh lùng nói.
Tiểu cô nương không bị giọng nói của mình hù sợ, cười híp mắt nói “Ngươi cho Đường Đậu nhà ta ăn bậy phải không, ngươi biết Đường Đậu không? Đó là con chó của ta, rất thông minh, bảo nó nằm thì nó nằm, bảo nó đứng thì sẽ đứng, còn kéo áo của ta nữa.”
“Bảo ngươi cút, ngươi nghe không!” Hoàng đế phát hiện có vẻ mình đang ở quá khứ, ngay cả tức giận cũng mang theo vẻ trẻ con.
“Quỷ hẹp hòi, thật là.” Tiểu cô nương tức giận bỏ đi.”
———
Nữ chính nội tâm đơn giản, lương thiện, không có dã tâm gì, lại thiếu tâm nhãn, gần như vô tâm. Nhưng cô vẫn sống tốt trong cung do được hoàng thượng che chở hết mực. Nam chính thâm tình, quyết đoán, tỉ mỉ lo cho nữ chính. Phần cuối truyện có hơi gượng ép khi để hoàng hậu vốn luôn tuân thủ nữ đức từ đầu truyện lại giật dây cho Yến Vương phi đang có bầu mờ ám với hoàng thượng. Mặc dù do hoàng hậu hiểu nhầm nhưng cũng rất miễn cưỡng.
Tóm lại, truyện nhẹ nhàng, sủng tuyệt đối, thích hợp cho các bạn tâm hồn hường phấn, trái tim yếu đuối hoặc các bạn chịu ngược nhiều rồi tìm cảm giác mới.
Truyện đang được edit đều đặn, các bạn hãy ủng hộ nha!

Trả lời