KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Bối cảnh thời dân quốc, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE
Độ dài: 33 chương
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản và đuợc chuyển thể thành phim cùng tên.
Link https://truyen5zz.com/khong-kip-noi-yeu-em
*****
Trong “Bảy ngày ân ái”, Ân Tầm đã viết rằng: “Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc bởi vì hai người họ yêu nhau. Yêu một người là đau khổ bởi vì trong hai người họ có một người không yêu nữa, thậm chí là chưa từng yêu.” Thế nhưng, Doãn Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong luôn yêu nhau nhiều như thế, mà tại sao cả anh và cô vẫn bị dày vò bởi nỗi đau ăn sâu vào cốt tuỷ?
Doãn Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương đã từng có một đoạn tình duyên rất đẹp. Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Doãn Tĩnh Uyển giống như một đoá sen trắng thanh thuần, tinh tế và giản đơn nhưng rất đỗi kiên cường, vô cùng xứng đôi với vị hôn phu trầm tĩnh, điềm đạm của cô.
Tiếc rằng, mối nhân duyên ấy không có được một cái kết viên mãn. Mà người có lỗi là Doãn Tĩnh Uyển, cô đã không kiểm soát nổi trái tim mình, để rồi phụ bạc Hứa Kiến Chương mà ngã vào vòng tay của Mộ Dung Phong – người đàn ông ngạo nghễ và uy nghiêm nắm trong tay lục tỉnh Giang Bắc.
Doãn Tĩnh Uyển tình cờ cứu sống Mộ Dung Phong trên một chuyến tàu. Ít lâu sau, cô tìm đến anh, xin tha mạng cho vị hôn phu của mình. Một câu chuyện tình yêu trái ngang và đầy đau đớn đã bắt đầu từ khi ấy.
Chẳng biết từ bao giờ, Mộ Dung Phong đã trót đem lòng yêu Doãn Tĩnh Uyển. Đó là lần đầu tiên anh trao trọn vẹn trái tim mình cho một người con gái. Có lẽ vì thế nên anh đã dành cho cô một tình yêu nồng nhiệt đến kì lạ, để rồi đau đớn đến tột cùng.
Dù đã yêu Tĩnh Uyển như thế nhưng Mộ Dung Phong cũng biết rằng Doãn Tĩnh Uyển khi ấy đã thuộc về một người đàn ông khác. Vậy nên, anh đành nén chặt lòng mình, buông tay để cô rời xa anh, thầm cầu mong cô sẽ bình yên, hạnh phúc.
Hai chữ “buông tay” nghe thì đơn giản, nhưng lại khó khăn vô cùng. Để Tĩnh Uyển trở thành cô dâu của một người đàn ông khác sao, thực lòng anh không nỡ. Thế nên, anh bất chấp tình hình chiến tuyến hiểm nguy, bất chấp đạn bom khốc liệt, chẳng màng đến một nửa giang sơn, chạy đến bên Doãn Tĩnh Uyển bày tỏ trái tim mình, mong rằng cô sẽ đi theo anh. Thế nhưng, cô lại nhẫn tâm từ chối.
“Em không yêu anh? Em vẫn chỉ nói với anh một câu vậy sao? Anh nghe tin em kết hôn, anh như phát điên đến đây tìm em. Anh đánh cược mạng sống của mình không màng, anh đánh cược nơi tiền tuyến chiến sự nước sôi lửa bỏng cũng không màng, đánh cược một nửa giang sơn cũng không màng. Em chỉ nói với anh một câu như vậy…” *
Vậy mà đến cuối cùng, lí trí vẫn chẳng thắng nổi trái tim. Doãn Tĩnh Uyển chấp nhận mang danh bất hiếu, bất nghĩa, bỏ lại cả gia đình và Hứa Kiến Chương dịu dàng như nước, vượt đường xá nguy hiểm xa xôi để chạy đến bên Mộ Dung Phong. Quãng thời gian họ được ở bên nhau thực sự quá đẹp đẽ và ngọt ngào.
– “Ai sợ anh chết, cho dù anh chết vạn lần cũng không liên quan đến em”.
Anh cười nói:
– “Anh không nỡ chết ấy, anh chết rồi em phải làm sao?”.
Tĩnh Uyển hứ một tiếng nói:
– “Mặt dày, vô liêm sỉ”.
Anh vẫn cười:
– “Đối với em anh thà vô liêm sỉ một chút”. *
Khi bên nhau hạnh phúc bao nhiêu thì lúc chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh hùng chỉ được chọn một. Và dù cho Mộ Dung Phong đã trao trọn trái tim cho Tĩnh Uyển, chiều chuộng cô hết mực, nhưng con người anh lại lí trí đến tàn nhẫn. Vẫn biết rằng nếu rời xa cô, sẽ có biết bao nhiêu nỗi nhớ thương da diết, sẽ có biết bao nhiêu đau đớn xót xa giày vò anh từng giây từng phút, nhưng anh chẳng cách nào đành lòng buông bỏ giang sơn.
Mộ Dung Phong bị đặt vào tình thế không thể chọn lựa. Bởi anh không chỉ sống cho bản thân mình, đôi vai của anh bị đè nặng bởi quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Nếu chọn tình yêu, anh sẽ mất đi giang sơn mà cha anh đã dùng cả đời để giành lấy, anh sẽ chẳng thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, chẳng thể thực hiện lời hứa đem cả thiên hạ đặt trước mặt người con gái anh yêu.
“Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ. Anh muốn tặng cả thiên hạ cho em.” *
Thế nên, anh đặt giang sơn lên đầu, anh nghĩ rằng mình có thể sắp xếp ổn thoả mọi thứ nhưng anh không ngờ Tĩnh Uyển lại nhẫn tâm đến thế. Mộ Dung Phong tưởng như được ông trời ưu ái, anh có dung mạo, có địa vị, có tiền tài, nhưng có lẽ tất cả những điều đó chỉ là cách ông trời bù đắp cho anh, vì anh sẽ không thể có được Doãn Tĩnh Uyển, người con gái anh yêu, yêu một cách cố chấp, yêu một cách điên cuồng và tàn nhẫn.
Tĩnh Uyển là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng thật ra bên trong lại rất kiên cường. Cô dám yêu dám hận, dám nắm bắt, dám buông bỏ. Cô cố chấp với bốn chữ “một lòng một dạ”, thà chịu đau đớn đến tột cùng mà rời xa Mộ Dung Phong chứ không chấp nhận trở thành vợ lẽ. Vậy nên Tĩnh Uyển chọn rời đi, để lại trong tim Mộ Dung Phong một khoảng không mênh mang và trống rỗng. Nếu như cô có thể nhu nhược hơn một chút, mềm mỏng hơn một chút, thì liệu có thể nào đoạn tình duyên của hai người họ sẽ bớt đi phần nào bi thương và đau đớn.
Tám năm trôi đi, tưởng như đã qua một kiếp người.
Trùng phùng sau tám năm xa cách, tình yêu Mộ Dung Phong dành cho Doãn Tĩnh Uyển vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nhưng Tĩnh Uyển đã không còn là của anh nữa. Một Mộ Dung Phong luôn lãnh đạm và bình thản, lại như điên cuồng, như mất đi lí trí mà hại chết chồng con cô.
Tĩnh Uyển nghe tin, đau đớn chạy đến trước mặt anh, dùng chính khẩu súng anh tặng cho cô ghim một viên đạn vào lồng ngực mình. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người đàn ông cô từng yêu tha thiết, cô tiết lộ với anh một sự thật rằng đứa trẻ anh vừa hại chết chính là con gái anh. Đến lúc đó, Mộ Dung Phong mới nhận ra chính anh vừa hại chết kết tinh tình yêu của anh và người anh yêu nhất.
Tĩnh Uyển đã đi rồi, vậy anh còn cần giang sơn này làm gì nữa? Cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa? Cô đi rồi, đi thật rồi, vĩnh viễn không quay về bên anh nữa. Âm dương cách biệt, ra đi là kết thúc, người ở lại gánh chịu tất cả thương đau.
Cứ ngỡ chỉ lướt qua nhau, ai ngờ cả đời thương nhớ.
Cứ ngỡ tình sẽ phai nhoà, ai ngờ trọn kiếp không quên.
Mình chợt nhớ đến Tôn Gia Ngộ, nhớ đến những đến những lời nhắn cuối cùng của anh với Triệu Mai: “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh.” Có một người đàn ông, đã yêu một cô gái theo một cách cao thượng như thế. Lại có một người đàn ông khác, chỉ muốn ích kỉ mà chiếm giữ một cô gái cho riêng mình.
Mình đã tự hỏi rằng Mộ Dung Phong và Tôn Gia Ngộ, ai là người yêu cô gái của mình nhiều hơn, nhưng tình yêu thì làm sao có thể đem ra mà so sánh, mà đong đếm thiệt hơn cơ chứ. Và dù là yêu theo cách nào đi chăng nữa, thì tình yêu của hai người đàn ông ấy chắc chắn sẽ ám ảnh người đọc, khiến chúng ta sẽ mãi luôn nhớ rằng, đã từng có một Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai đến vậy, đã từng có một Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển như thế.