HIỆN TRƯỜNG NGÃ NGỰA CỦA BẠCH LIÊN HOA
Tác giả: Ôn Sưởng
Thể loại: Hiện đại, showbiz, motif #ĐẢO_NGƯỢC: tổng tài giả vờ bá đạo ngầu lòi (nội tâm tiểu công trúa, yêu màu hường ghét sự giả dối :v) – biên kịch trẻ giả vờ thục nữ yểu điệu (thật ra mạnh bạo, khẩu vị nặng, thích xxx), SỦNG SẠCH NGỌT, siêu tấu hài, HE.
Độ dài: 56 chương
Chống chỉ định với bạn đọc thích kiểu nam chính mạnh mẽ, lạnh lùng, ngầu lòi.
Chống chỉ định với bạn đọc thích kiểu nữ chính dịu dàng thục nữ, ngọt ngào yếu ớt.
Bởi cả nam nữ chính trong truyện đều là cao thủ trong làng giả vờ đứng đắn, cuối cùng “Hiện trường ngã ngựa của bạch liên hoa” sẽ hoàn toàn đảo lộn sở thích của bạn.
Lần đầu gặp gỡ của Cố Minh Diệp và Hạ Minh Nguyệt tựa như phần mở đầu của loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ, vô cùng đẹp đẽ, vô cùng “chuẩn mực”.
Hạ Minh Nguyệt đi giày cao gót, mặc váy trắng, thả tóc dài, sóng mắt long lanh, cười như nước thu trong vắt, e thẹn mà ngọt ngào.
Cố Minh Diệp để râu quai nón nam tính, phong thái lạnh lùng tiếc chữ như vàng, hờ hững không quan tâm sự đời.
Cũng là Hạ Minh Nguyệt: “Cách chỗ tớ hai hàng, ở giữa, có một ông chú để râu quai nón, má nó, thật muốn bị chú ấy làm.”
Cũng là Cố Minh Diệp: “Tôi cũng đẹp trai như vậy, sao không ai thổ lộ với tôi chứ, tủi thân hu hu hu.”
Phải, cả hai người đều đang ngụy trang, vỏ bọc đẹp đẽ là vũ khí họ dùng để thu phục đối phương. Biên kịch nhỏ Hạ Minh Nguyệt ngày thường quang quác nói nhiều, tư duy kỳ lạ bỗng giả ngoan ngoãn thục nữ, còn Cố tổng Cố Minh Diệp dùng hình tượng ngầu lòi rắn rỏi để che giấu nội tâm “tiểu công trúa” nhạy cảm, yêu màu hồng ghét sự giả dối.
Tất nhiên, việc phải trở thành một người hoàn toàn khác với bản thân thực sự vô cùng khó khăn lại mệt mỏi, chưa kể còn luôn phải giấu giấu diếm diếm, nơm nớp lo sợ. Tuy nhiên, có vẻ Cố Minh Diệp và Hạ Minh Nguyệt đều khá hưởng thụ quá trình ấy, cả ngày diễn màn kịch em yếu đuối nũng nịu, anh bá đạo kiệm lời.
Có điều cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, đây chính là “hiện trường ngã ngựa” làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng của hai đóa bạch liên Cố Minh Diệp và Hạ Minh Nguyệt.
“Cố Minh Diệp tủi thân. Anh trông quá xuất sắc, da trắng nõn nà hơn cả con gái, phụ nữ thấy anh đều hỏi bí quyết chăm sóc da, nói qua nói lại rồi biến thành “chị em bạn dì”. Anh khóc thút thít.
“Anh rất sợ chuột. Hồi nhỏ anh từng bị nó cắn.” Cố Minh Diệp lấy hết can đảm, quyết định nói cho cô biết con người thật của mình.
“Ồ.” Hạ Minh Nguyệt lạnh nhạt đáp, “Không sao. Em chỉ sợ chuột chết.” Cô ngừng một chút, “Bọn còn sống em không sợ, chỉ sợ bọn chết rồi thôi, ví dụ như gián chết, nhện chết.”
Cố Minh Diệp tỏ vẻ hiểu biết, nói, “Anh thích màu hồng.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, “Em cũng thế.”
“Anh sợ đau.”
“Em cũng thế.”
“Anh thích đồ ngọt.”
“Em cũng thế.”
“…”
“…”
Hai người im lặng, hình như Hạ Minh Nguyệt đã hiểu đôi chút ____ từ lúc họ ở chung, Cố Minh Diệp toàn nghĩ một đằng, nói một nẻo.
“Em không phải thục nữ.” Hạ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, “Em không trầm tính, em rất thích cười, còn cười rất to, em không kiềm chế được. Em thích đọc truyện người lớn, thường kể chuyện cười khiêu dâm. Khẩu vị nặng, thích ăn cay… Lần đầu gặp anh, em đã nghĩ anh thật đẹp trai, tìm mọi cách tiếp cận anh, muốn lên giường với anh.”
Hãy chính thức làm quen lại một chút.
Cố Minh Diệp, nghề nghiệp tổng tài nhưng không bá đạo, anh có thứ mình sợ hãi, anh nói nhiều, thích ăn đồ ngọt, còn “hơi” yếu đuối.
Hạ Minh Nguyệt, biên kịch thực tập vẻ ngoài trong sáng nhưng nội tâm đen tối, cô dễ thương, nghịch ngợm, mạnh dạn, đầy sức sống và lập dị.
Cứ tưởng mình đang yêu mẫu người lý tưởng của bản thân, nhưng chỉ trong một đêm, họ phát hiện tất cả đều là giả. Cả hai không nói gì nhưng trong lòng đã rõ, người họ yêu từ trước đến giờ căn bản không có thực.
Vậy thì, có chia tay không?
Đương nhiên là không rồi!
Thời buổi khó khăn tìm được đối tượng đâu phải chuyện dễ, đến người vừa đẹp vừa nhiều tiền như Cố Minh Diệp mà râu cũng phải dán để tìm người yêu là hiểu.
Huống hồ Hạ Minh Nguyệt cảm thấy anh như thế khá đáng yêu. Tương tự, Cố Minh Diệp cảm thấy cô hoạt bát sôi nổi cũng không có gì xấu.
Thực ra thích ăn cay, thích đồ ngọt, thích màu hồng hay thích màu đen, sợ đau, sợ chuột đều không có gì to tát. Tình yêu là tình yêu, dù đối phương có như thế nào cũng chẳng phải là vấn đề.
Ấy thế mà hai đóa bạch liên của chúng ta vẫn tự ngược nhau theo kiểu “Sao anh không gọi cho em?”, “Đấy là vì em không liên lạc với anh chứ!” khiến đọc giả vô cùng “bức xúc”.
“Hiện trường ngã ngựa của bạch liên hoa” là câu chuyện ngọt ngào thuần túy, ngoài đường mật cũng chỉ có ngọt ngào. Giọng văn vô cùng hài hước, tác giả thổi hồn cho nhân vật, từ chính phụ dường như đều mang trong mình bản chất “tấu hài” trời sinh. Đây khẳng định là một tác phẩm giải trí vô cùng chất lượng dành cho những độc giả đang tìm kiếm những điều mới mẻ.
Không chỉ những phân đoạn ngọt ngào hay vui vẻ, Ôn Sưởng còn gửi một thông điệp khá có ý nghĩa cùng tác phẩm, rằng nếu có thể hãy khen ngợi hoặc tôn trọng tính cách thật của mỗi người, để những người xung quanh cảm thấy thoải mái và cho họ thêm dũng khí sống thật với bản thân.
“Em muốn một đời hoạt bát tự nhiên, nhiệt tình mạnh dạn.
Thật trùng hợp, anh cũng vậy.” (*)