ĐONG ĐẦY DỊU ÊM
Tác giả: Công Tử Lang Thượng
Thể loại: Hiện đại, showbiz, gương vỡ lại lành, ca sĩ chiếm hữu cố chấp x chị gái xinh đẹp trầm tĩnh, tỷ đệ luyến, #NGỌT_SỦNG, yêu thầm, nhẹ nhàng, chữa lành, HE
Độ dài: 40 chương + 11 PN
Tình trạng: Hoàn
“Nhớ lại quá khứ đã qua, nhưng mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Người con gái trong tim tôi, em còn nhớ đến tôi không?
Đã vô số lần tôi nhớ đến em, ánh sao kia là em, người trong bức tranh cũng là em, chiếc lá rơi xuống cũng là em.
Nhưng tôi lại không thể nào gặp được em.
Em dành cho tôi hết thảy sự dịu dàng, giống như em hiểu rõ mọi thứ về tôi.
Nhưng em lại vĩnh viễn không biết được rằng, người tôi thích là em.”
Chỉ với ca khúc “Người con gái trong tim tôi” này đã giúp cho Tống Liệt trở nên nổi tiếng sau một đêm, nhận được hàng trăm nghìn lượt yêu thích trên các trang nghe nhạc. Ca khúc này nói về một mối tình yêu thầm, người con trai trong bài hát yêu thầm cô gái kia, nhưng cô ấy lại vĩnh viễn không biết được tình cảm của chàng trai đó.
Nhờ phong cách và chất giọng độc đáo của mình, Tống Liệt đã thu về vô số fan hâm mộ. Rất nhiều fan thắc mắc rằng liệu bài hát đầu tay này của cậu có phải viết về câu chuyện của chính cậu hay không, bởi vì mỗi lần hát cậu đều rất nhập tâm, như đang kể lại trải nghiệm của chính mình vậy. Đa số fan vừa ghen tị với người con gái trong bài vừa tiếc nuối thay cho cậu.
Trong lòng Tống Liệt quả thật có một người, cậu coi cô ấy như báu vật, yêu cô ấy đến tận xương tủy, nhưng lại không dám nói với người đó. Sau khi người con gái cậu yêu rời đi, cậu đã dùng những yêu thương của mình viết lên ca khúc đó.
Mối tình đầu đơn phương thầm kín, tình yêu da diết không thể chạm vào đó, chỉ những ai từng trải qua rồi mới hiểu được.
Tình cảm đó vừa ngọt ngào nhưng cũng đầy đớn đau.
Mình đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này: yêu thầm giống như người đeo tai nghe, dù bên trong có gào thét cỡ nào, nhưng bề ngoài vẫn sóng yên gió lặng.
Tống Liệt yêu Dụ Nhiên ba năm, vì cô mà từ bỏ cái tôi kiêu ngạo, vì cô mà cúi đầu. Có lẽ từ giây phút đầu tiên gặp nhau Tống Liệt cũng không ngờ được mình sẽ rung động với một người con gái, còn yêu sâu sắc đến như vậy.
* * *
Lần đầu tiên Tống Liệt gặp Dụ Nhiên, khi ấy cậu mới mười lăm tuổi, Dụ Nhiên hơn cậu hai tuổi vừa lên lớp 12.
Lúc bấy giờ nhà họ Tống là một gia đình giàu có nổi tiếng ở Dung Thành. Bọn họ sống trong trạch viện rộng lớn, mọi thứ sử dụng trong nhà đều là hàng nhập ngoại. So với hoàn cảnh lúc đó thì gia đình bọn họ chính là đỉnh cao trong mắt hàng xóm láng giềng.
Mọi người đều ghen tỵ với nhà họ Tống, luôn luôn theo dõi chăm chú tình hình nhà họ Tống. Đột nhiên lúc đó có một cô gái xuất hiện, hàng xóm đều nhìn nhà bọn họ bằng ánh mắt dị nghị khác thường, còn lén bàn luận về mối quan hệ của cô với nhà đó.
Nhưng nào có quan hệ gì đâu.
Dụ Nhiên từ nhỏ cùng ba sống nương tựa vào nhau, tuy cuộc sống bần hàn nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Sau này ba cô trở thành một người lính cứu hỏa, ngày nào cũng tham gia cứu người từ trong biển lửa. Khi còn nhỏ, rất nhiều người nói với cô rằng ba cô chính là anh hùng vĩ đại, Dụ Nhiên cũng rất vui khi nghe điều đó.
Cho tới năm cô mười bảy tuổi, ba hy sinh lúc đang làm nhiệm vụ. Sau đó cô được nhà họ Tống thu nhận.
Thời điểm Dụ Nhiên mới đến nhà họ Tống, hèn mọn lại nhút nhát, nhưng không hiểu sao lại có dũng khí nhìn thẳng vào Tống Liệt. Lúc đó cậu ngồi ở ghế phụ, nhìn cô bằng đôi mắt hẹp dài ánh lên tia lạnh lùng.
Do hoàn cảnh trưởng thành nên từ nhỏ Tống Liệt đã rất lạnh nhạt và bướng bỉnh. Ba mẹ cậu trước nay luôn đặt công ty lên hàng đầu chưa từng quan tâm tới cậu. Sau đó cậu lựa chọn thói quen cô độc một mình. Nếu tất cả mọi người đều không cần cậu, vậy thì cậu sẽ tự đặt mình vào một vực thẳm, thích ứng với vực sâu ấy.
Dụ Nhiên là người đầu tiên dù có đối mặt với sự lạnh lùng của cậu vẫn quan tâm tới cậu.
Không biết từ lúc nào Tống Liệt đã luôn dõi theo Dụ Nhiên, có lẽ từ buổi tối cậu sốt cao đó, cô đã chăm sóc cậu cả đêm, khiến cậu lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của sự quan tâm, hoặc có lẽ là lâu hơn nữa, khi cô mang ô cho cậu lúc trời mưa.
Dụ Nhiên chính là mặt trời trong cuộc đời đầy tăm tối và cô độc của Tống Liệt.
Nhưng mặt trời không chiếu sáng mình ai cả. Sau khi Dụ Nhiên rời đi, Tống Liệt lại rơi vào vực thẳm.
Cậu đã vô số lần nghĩ đến cô, nhớ cô đến phát điên, cho dù là khoảng thời gian đau khổ và sa đọa sau khi cô đi hay là lúc cậu trở nên thờ ơ lạnh lùng bắt đầu cuộc sống mới thì nó vẫn thế, cậu không thể nào kiềm chế được tình cảm mà mình dành cho cô.
Cậu quá hận cô, hận cô vì trước đây rời đi vô cùng dứt khoát, biến mất khỏi thế giới của cậu mà không nói một lời nào.
Nhưng hận xong, lại không thể ngừng yêu cô được.
Thật ra, Tống Liệt không biết, Dụ Nhiên cũng yêu cậu từ rất lâu rồi. Đối với cô, cậu chính là ngôi sao sáng trên bầu trời, còn cô chỉ có thể đứng trên mặt đất nhìn xa xăm.
Yêu thầm ba năm, xa cách nhau hai năm, nhưng không sao, họ vẫn còn rất nhiều thời gian dành cho nhau, họ còn cả một đời sau này.
Bởi vì trái đất tròn nên cuối cùng những người yêu nhau sẽ trở về bên nhau thôi. Những xa cách có chăng chỉ là tạm thời, hoặc là chút sóng gió mà ông trời tạo ra để thử thách họ.
Mình là một người khá kén chọn, đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của Công Tử Lang Thượng, nhưng phải công nhận một điều là truyện vô cùng cuốn hút, từ văn phong cho tới nội dung truyện. Tác giả đã vô cũng khéo léo khi lồng ghép quá khứ và hiện tại, tình tiết truyện cũng được xây dựng logic và chặt chẽ.
Tống Liệt và Dụ Nhiên đều là những con người cô độc, nhưng họ đã tìm thấy nhau. Tìm thấy đúng người thuộc về mình.
“Cô nói: “Chị biết, em là A Liệt. Chị không say, chị rất tỉnh, chỉ là cơ thể không được thoải mái mà thôi.”
Nói xong, cô im lặng một hồi rồi chậm rãi nói tiếp: “Nhưng chị cũng đã phải kìm nén rất lâu. Những lời nói ghét em lúc trước không phải là những lời xuất phát từ đáy lòng chị. Em đừng trách chị, được không?”
Bàn tay đang đặt sau lưng cô của Tống Liệt run lên.
“Em biết, từ trước đến giờ em chưa bao giờ trách chị. Em chỉ nghĩ rằng chị thực sự rất ghét em, chỉ là em…”
“Chỉ là em quá yêu chị.”
Dụ Nhiên nói: “Em cũng yêu anh.”
Tống Liệt ngẩn người, cậu tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Dụ Nhiên đưa tay lên ôm mặt cậu, nghiêm túc nói: “Em nói, Tống Liệt, em yêu anh.”
Và ngay sau khi cô vừa nói xong.
Tống Liệt cúi xuống hôn cô mạnh bạo, cậu siết chặt eo cô, như sợ rằng chỉ một giây tiếp theo thôi cô sẽ đi mất.
Thật khó để tách rời.
Dụ Nhiên chậm rãi nhổm dậy và tiến về phía cậu, Tống Liệt chợt né tránh đôi môi cô.
Hai người đều hô hấp một cách khó khăn.
Giọng cậu run lên: “Em có biết hậu quả của việc này là gì không Dụ Nhiên? Anh là một người đàn ông bình thường, anh không phải người tốt, chuyện gì anh cũng đều có thể làm ra được ——”
Dụ Nhiên nói: “Vậy thì làm đi.””