Review Truyện Xuân Khởi

xuân khởi

XUÂN KHỞI

Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Hiện đại thực tế, nữ chính là chủ nhà – nam chính là thợ lắp đặt thiết bị :v , #SỦNG_SẮC, thâm tình, sâu sắc, ngọt, HE.
Độ dài: 48 chương
Tình trạng: Hoàn edit

Link đọc https://truyen5zz.com/xuan-khoi

——————-

Đã từng có một thời gian, mọi người tranh luận với nhau về việc sống thử trước hôn nhân là nên hay không nên. Vâng, không phải là đúng hay sai, mà chính là nên hay không nên.

Khi ai đó cần phải suy nghĩ và đưa ra quyết định về vấn đề này, nghĩa là bản thân họ đã đủ tuổi tự quyết định cuộc đời về sau của chính mình. Và chúng ta chỉ đề cập đến những đối tượng “hợp pháp” như vậy mà thôi.

Triệu Hằng là một phụ nữ xinh đẹp, có học thức và trình độ, bối cảnh gia đình tương đối đặc biệt theo chiều hướng xấu. Chính vì như vậy, từ lúc phát hiện ra mình chỉ là con nuôi, Triệu Hằng đã sống hoàn toàn bằng lý trí, không còn chỗ cho những quyết định mang thiên hướng cảm tính nữa.

Triệu Hằng hoạch định cuộc đời mình rất rõ ràng. Tốt nghiệp, đi làm, quen bạn trai, kết hôn, mua nhà… Tất cả chưa từng chệch khỏi quỹ đạo, cho đến ngày người đàn ông đó quyết định chia tay. Nếu nói không tiếc thì không đúng, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy. Nhưng Triệu Hằng nói, ngày đó chia tay cô không hề hối hận, chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi.

Thất vọng là vì trong mối quan hệ này cô đã cố gắng nhiều như vậy. Cố gắng bỏ qua sự nhu nhược của anh ta, cố gắng bảo vệ mối quan hệ của hai người dù cho bản thân cũng chẳng mạnh mẽ gì. Ấy thế mà, vì sự phản đối của gia đình, người đàn ông bạc nhược đó đã thẳng tay gạch bỏ hai mục tiêu lớn nhất trong kế hoạch cuộc đời cô: kết hôn, mua nhà.

Được thôi, kết hôn cô có thể không cần, nhưng nhà ở thì phải có. Thế nên, Triệu Hằng đã dùng tất cả số tiền gom góp được từ trước đến nay trả cho bạn trai cũ, giành quyền sở hữu căn phòng tân hôn đó. Và chính tại nơi này, Triệu Hằng đã gặp Chu Dương.

Chu Dương là người thi công lắp đặt thiết bị cho phòng ở của Triệu Hằng. Anh có những nét đặc trưng của đàn ông phương Bắc, to cao, đẹp trai và cực kỳ nam tính. Đều là người trưởng thành, trai tài gái sắc thưởng thức nhau cũng là chuyện bình thường.

Trong quá trình thi công tại phòng ở của Triệu Hằng, đã xảy ra một vài chuyện, vừa hay Chu Dương lại là người chứng kiến. Một cách vô tình hay cố ý, anh luôn là người giúp cô xử lý những vấn đề này. Rồi cứ thế, dần dần hiểu về người kia hơn một chút.

Nhưng có lẽ những mối quan hệ mông lung như vậy sẽ khó có cơ hội bắt đầu. Chu Dương đã 30 tuổi, vẫn chỉ là anh chàng lắp đặt thiết bị kêu đâu làm đó. Triệu Hằng 27 tuổi, xinh đẹp giỏi giang nhưng có mối lo về tiền bạc quá lớn. Họ cảm thấy thu hút đấy, nhưng không dám mạo hiểm. Cho đến mùa xuân năm đó.

“Xuân Khởi” là tên bài hát mà Chu Dương thường nghe trong lúc làm việc, có nghĩa là “Sự khởi đầu của mùa xuân”.

Có đôi lúc, truyền thống không phải áp dụng trên tất cả mọi người, nhưng nó cũng sẽ ăn sâu vào tiềm thức, giống như Triệu Hằng và Chu Dương. Đã rất lâu rồi, họ không có cái gọi là sum họp gia đình, nhưng khi Tết đến họ vẫn cảm thấy không có nơi để về là một điều mất mát rất lớn.

Dù nguyên nhân của hai người là gì, thì cô đơn vẫn là sự thật. Con người có thể mạnh mẽ kiên cường mỗi ngày, nhưng đối mặt với cõi lòng trống vắng cũng sẽ trở về với bản chất thật sự của mình. Sự yếu đuối vô cùng nguy hiểm, nó khiến chúng ta tìm kiếm và dễ dàng chấp nhận sự an ủi đến từ một nơi xa lạ nào đó.

Trong đêm giao thừa năm đó, Chu Dương tìm thấy Triệu Hằng, cũng nhìn thấy được một chút mong manh mà cô vẫn luôn che giấu. Anh lắng nghe những nỗi khổ không thể cho ai biết của cô, lắng nghe sự bất lực của cô, lắng nghe sự tìm kiếm của cô.

Họ ở bên nhau. Không một lời nói yêu, không một lời tỏ tình.

Hai người đều có công việc riêng, lặng lẽ kiếm tiền vì những mục đích khác nhau. Nhưng sau khi trút bỏ mọi thứ mệt mỏi, thì sẽ ở cạnh nhau thật yên bình.

Triệu Hằng là một cô gái hiểu chuyện, dịu dàng nhưng cũng dứt khoát. Cô quan tâm đến Chu Dương từ những việc nhỏ nhặt nhất, từ chối sự níu kéo của bạn trai cũ, những việc có thể tự làm thì nhất quyết không nhờ đến anh.

Thế nên, ở bên cạnh Triệu Hằng, Chu Dương có một cảm giác nhẹ nhàng khó nói rõ. Anh cả ngày lấm lem ở công trình, nhưng về nhà lại có thể lăn vào bếp nấu cơm cho cô. Anh tay chân thô kệch, nhưng lại có thể cầm dây chun bé tí để buộc tóc cho cô. Anh không mua nội thất cho cô, nhưng lại có thể chọn loại có chất liệu tốt nhất, giá cả rẻ nhất. Anh không mua quần áo cho cô, nhưng lại có thể giặt sạch tất cả.

Êm đềm là vậy, ấm áp là vậy, nhưng rất tiếc, cuộc sống đâu chỉ có vậy. Giống như chuyện đã nói ở lúc đầu, sống chung trước hôn nhân, nên hay không nên?

Trong trường hợp của Chu Dương và Triệu Hằng, điều này là nên. Bởi vì sống cùng nhau, họ mới nhận ra khoảng cách của hoàn cảnh, của trình độ, của bạn bè, của rất nhiều quan điểm sống. Khi bắt đầu mối quan hệ này, không phải họ không biết, mà chỉ là họ cùng lựa chọn né tránh. Hãy cứ để bản thân một lần buông thả đi, đừng lý trí nữa.

Thế nhưng, né tránh vốn không thể giải quyết vấn đề, chỉ là đối mặt chậm hơn mà thôi. Đến cuối cùng, từng chuyện nhỏ nhặt tích góp lại, Chu Dương rời khỏi.

Những ngày sau đó không hề dễ chịu. Rất nhớ, rất nhớ nhau, nhưng lại kìm lòng không gặp mặt. Phụ nữ ở tuổi Triệu Hằng, không nên nghĩ nhiều về tình yêu nữa, không phải chọn người mình thích nhất, mà là chọn người phù hợp nhất. Nhưng cô không làm vậy.

Có người nói với Triệu Hằng, hãy cho anh ta tư cách bảo vệ cô khi bị người khác bắt nạt. Triệu Hằng không muốn, bởi vì cô đã tìm được một người, ngay cả khi anh không đủ tư cách vẫn dũng cảm đứng ra bảo vệ cô khỏi sóng gió cuộc đời. Tư cách để yêu một người, thật ra không cần ai phải cho ai cả, chỉ là bản thân mình có muốn hay không mà thôi.

Chu Dương gây tai nạn. Vốn là hai người đã tách ra, Triệu Hằng nên quay về quỹ đạo cuộc đời mình. Thế nhưng khi bước vào căn phòng đó, nước mắt đã không ngăn được nữa. Anh rời khỏi cô, nhưng chưa từng bỏ quên căn phòng này. Từng thứ từng thứ một đã hứa với cô, anh đều thực hiện. Đã có lúc Triệu Hằng không hiểu tại sao gặp Chu Dương lại khiến mình lạc lối. Gần gũi cả thể xác và tâm hồn, đắm chìm vào một mối quan hệ không nhìn thấy tương lai. Bây giờ thì cô đã hiểu, cô yêu anh mất rồi.

Cuộc chia tay đầu tiên, Triệu Hằng bỏ ra tất cả số tiền mình có để giữ lại căn phòng. Cuộc chia tay thứ hai, Triệu Hằng đã bán chính căn phòng đó, lấy tất cả tiền để giúp Chu Dương không ngồi tù. Sau hai cuộc tình, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.

“Anh có từng yêu em không?”

Vào ngày Chu Dương quyết định đi tỉnh ngoài để kiếm tiền trả nợ cho cô, Triệu Hằng đã hỏi anh như vậy. Chu Dương không trả lời.

Anh dùng hành động chứng minh cho cô thấy, cô không phải không còn gì. Tiền của cô anh sẽ trả, mạng của anh cũng là của cô.

Một ngày nọ, có người nhìn thấy ảnh của cô trong điện thoại của anh, đã hỏi:

“Is she your wife?” (Đó là vợ của anh sao?)

Anh lắc đầu, “No.” (Không)

Và anh nói, “My life.” (Cô ấy là cuộc đời của tôi.)

Anh chưa từng nói yêu em, có lẽ sau này cũng sẽ không nói. Nhưng cuộc đời của anh từ lúc gặp em thì đã rõ, chỉ có thể là em.

“Triệu Hằng, anh về rồi.”

Trả lời