TỪNG THẤY SÓNG THẦN NHƯNG CHƯA TỪNG THẤY NỤ CƯỜI CỦA EM
Tác giả: Loan
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, giả insert, tỷ đệ luyến, nữ có bệnh, ngược luyến tình thâm, HE
Độ dài: 155 chương + 5 PN
Tình trạng: Hoàn edit.
Từ năm 4 tuổi tới năm 23 tuổi, Tống Du Liệt có câu gì nói rất nhiều lần không? Có chứ, ví dụ như “Qua Việt Tú, chị là kẻ điên!” hoặc “Qua Việt Tú, con nhỏ điên này!”, hay đôi khi sẽ là “Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em!”
Tống Du Liệt 4 tuổi đã đến George, 4 tuổi đã bắt đầu quen biết Qua Việt Tú – cô chủ nhỏ của trang viên xinh đẹp ở George, Nam Phi. Ngày Tống Du Liệt gặp Qua Việt Tú, anh đi đôi sandal hở năm ngón chân còn cô lại đi đôi giày ballet màu đỏ, kể từ giây phút ấy, sinh mệnh anh đã xuất hiện thêm một cái tên, gọi là Qua Việt Tú.
Trước giờ Tống Du Liệt vẫn luôn biết, Qua Việt Tú thật sự là một con nhỏ điên. Đây không phải là một câu mắng, nó được hiểu theo đúng nghĩa đen đấy. Bởi vì, Qua Việt Tú đã được giám định là một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt di truyền kết hợp với chứng rối loạn điều tiết tức giận từ lâu lắm rồi.
Mỗi một hành động của Qua Việt Tú đều như đang nói với Tống Du Liệt rằng, tôi là một kẻ tâm thần!
Hãy bỏ qua mấy việc nhỏ như thi thoảng Qua Việt Tú hay bắt nạt Tống Du Liệt, làm hỏng sách của anh, phá hỏng chiếc gậy khúc côn cầu của anh, ban đêm thì cầm dao, muốn làm tan nát gương mặt mà cô cho là đẹp như hoa của anh. Chúng ta sẽ nói về việc cô thường nửa đêm xuất hiện ở trong phòng anh, mắt nhìn chằm chằm anh, rồi cho quản gia gọi anh tới chỉ để bắt anh đọc hết cuốn sách không phù hợp với trẻ dưới 18 cho cô nghe.
Năm 12 tuổi, Qua Việt Tú dùng một cái giá nhựa đánh người phụ nữ mà cô nghĩ giống cô thư ký nóng bỏng của bố mình đến hoảng loạn, sau lại cắm thẳng bút vào cánh tay cô ta.
Năm 17 tuổi, Qua Việt Tú đã lái xe thẳng xuống biển sâu.
Còn rất nhiều rất nhiều những hành động ngu ngốc như thế nữa, Qua Việt Tú có chỗ nào giống người bình thường chứ, đó là con nhỏ điên! Nhưng cũng là con nhỏ điên ấy, gắn bó bên Tống Du Liệt từ năm 4 tuổi, anh đã chứng kiến tất cả những gì cô có thể làm ra dưới danh nghĩa của một bệnh nhân tâm thần.
Chỉ là, làm sao bây giờ, Tống Du Liệt lại không hề thấy ghét Qua Việt Tú, không đúng, có ghét, ghét đến mức phỉ nhổ cô!
“Qua Việt Tú, dù em có chết, tôi cũng sẽ phỉ nhổ lên phần mộ của em!”
Đã ghét như vậy nhưng Tống Du Liệt vẫn cứ thuận theo con nhỏ điên ấy, cô bảo anh không khóa trái cửa anh sẽ không khóa, nếu có khóa thì sẽ bỏ đi ngay, là thế đấy, anh cứ vô thức thuận theo cô như vậy.
Cái ngày Tống Du Liệt chứng kiến Qua Hồng Huyên đi ra khỏi phòng mẹ mình năm anh 15 tuổi, anh đã nảy ra một trò chơi thú vị, chú Qua dan díu với mẹ anh thì anh cũng muốn cùng Qua Việt Tú tặng cho chú Qua một món quà bất ngờ.
Nhưng có lẽ Tống Du Liệt sẽ không bao giờ tin được rằng, cái trò chơi thú vị này của anh sẽ hại anh rất thảm. Ôm cô, hôn cô, dắt tay cô, cùng cô làm những chuyện nực cười đều vì nhắm vào Qua Hồng Huyên.
Trò chơi vẫn sẽ rất thú vị nếu không có một ngày Tống Du Liệt bị những hành động thân mật với Qua Việt Tú làm cho loạn hết đầu óc, sợ khi cô biết động cơ không trong sáng của anh sẽ rưng rưng nước mắt nhìn anh, làm anh giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, lẩm bẩm “Qua Việt Tú, tôi hối hận rồi!”
Đấy, Tống Du Liệt đã bắt đầu rơi vào tình yêu rồi, chỉ là anh còn rất lâu nữa mới nhận ra thôi. Cô gái mà Tống Du Liệt cảm thấy đó chỉ là một con nhỏ điên dần dần trở thành một con nhỏ điên đáng yêu. Đáng yêu đến mức nào? Đáng yêu đến mức làm Tống Du Liệt cũng trở thành một kẻ điên, tình nguyện điên theo Qua Việt Tú.
…
Qua Việt Tú là ai? Là người đã trải qua bốn đời chồng từ năm 22 tuổi tới năm 25 tuổi, mỗi năm một lần kết hôn, thời gian ly hôn là sau đó chưa tới 24 giờ.
Năm Qua Việt Tú 8 tuổi, đó là lần đầu tiên cô gặp quả mâm xôi ngọt ngào của cô, cậu bé đến từ đảo Greenland. Đó là một cậu bé rất xinh đẹp, vẻ đẹp ấy giống như những dải cực quang rực rỡ, gương mặt của cậu bé còn có sức mạnh rất kì lạ, nó có thể xoa dịu sự tỉnh táo của cô vào những đêm mất ngủ, để cô có thể ngủ một giấc thật ngon. Vì vậy, dù đôi khi cô hay bắt nạt cậu bé đến từ đảo Greenland nhưng cô luôn tự nhủ mình phải bảo vệ cậu thật tốt.
Cuộc sống của Qua Việt Tú cho tới năm 12 tuổi thực ra chẳng có gì đặc biệt lắm, trừ việc cô thường không lý giải được tâm trạng của mình, trừ việc mẹ cô luôn thích ngẩn người chẳng để ý tới cô và trừ việc Tống Du Liệt tới George đã làm những ngày tháng cô trải qua có thêm chút sắc màu thì mọi thứ đều không có gì bất thường.
Thế nhưng, cũng năm cô 12 tuổi đó, khi cách ngày sinh nhật của mẹ 13 giờ đồng hồ, sau khi cô hái bó hoa bách hợp dại trở về muốn tặng mẹ, cô đã chứng kiến cái cách mẹ rời bỏ cô từ cánh cửa sổ phòng mẹ.
Vậy là cả mẹ và bà ngoại của cô đều đã ra đi rồi, lúc họ ra đi đều chỉ mới hơn 30 tuổi. Qua Việt Tú luôn cảm thấy, bất cứ giây phút cô cũng có thể tạm biệt thế giới này và đi theo mẹ và bà tới một nơi rất xa.
Từ sau ngày mẹ mất, bầu trời trong mắt Qua Việt Tú mất đi màu xanh của nó, vị ngọt của viên kẹo cũng chẳng còn với cô.
Qua Việt Tú từng nghe nói nước mắt còn có vị ngọt nhưng thứ cô nếm được lại luôn là thứ đắng chát đau khổ.
Thật may, cô vẫn còn dì nhỏ, còn bố và còn quả mâm xôi ngọt ngào của cô, Tống Du Liệt.
Một ngày năm nọ cô 16 tuổi, vào cái khoảnh khắc cô nhìn thấy dì nhỏ ở trong phòng của bố lúc nửa đêm, thế giới của cô lại thu nhỏ hơn, chỉ còn mỗi Tống Du Liệt mà thôi.
Đêm cô nhìn thấy dì nhỏ như vậy, cô đã nghĩ ra một trò rất vui. Dì nhỏ vụng trộm với bố cô sau lưng cô thì cô cũng sẽ vụng trộm với A Liệt đáng tự hào của bà ta sau lưng bà ta. Nghĩ là làm, cũng đêm hôm ấy, Qua Việt Tú lại đi tới phòng Tống Du Liệt như rất nhiều lần trước, nhưng lần này, cô đã hôn cậu.
Trò chơi của Qua Việt Tú chơi rất thuận lợi, độ thú vị ngày một tăng cao, cô đã làm rất nhiều hành động thân mật với cậu bé đến từ đảo Greenland ấy, càng ngày, tính chiếm hữu của cô đối với Tống Du Liệt cũng càng nhiều. Thực ra, Qua Việt Tú rất ỷ lại vào Tống Du Liệt, vì thế giới nhỏ bé của cô bây giờ chỉ còn Tống Du Liệt thôi không phải sao, cậu phải có nhiệm vụ phải nhớ đến cô sau khi cô đi theo mẹ và bà nữa.
Qua Việt Tú cảm thấy, thái độ của Tống Du Liệt đối với cô thật sự rất thất thường. Có những lúc tưởng
chừng vô cùng thân mật, nhưng chỉ một giây sau sẽ có thể biến thành lạnh lùng xa cách vạn dặm.
Chỉ là, vậy cũng không sao cả, Qua Việt Tú vốn là một bệnh nhân tâm thần, tư duy của cô chẳng bao giờ đi theo lẽ thường cả, cô chỉ cần tiếp tục trò chơi của mình là được.
Qua Việt Tú đoán chừng sẽ rất vui vẻ chơi trò chơi vụng trộm này cùng Tống Du Liệt nếu không xuất hiện cái ngày cô yêu anh.
Từ ngày mẹ bỏ đi, Tống Du Liệt là người duy nhất trên thế giới này có thể làm bầu trời một lần nữa xanh ngắt trong mắt Qua Việt Tú, làm viên kẹo trở nên ngọt ngào, làm vị nước mắt mà cô nếm được không còn là vị đắng.
Nhưng yêu thì phải làm sao đây, khi mà ở giữa họ có một người phụ nữ, là dì nhỏ của Qua Việt Tú, là mẹ của Tống Du Liệt, khi mà ông ngoại cất giọng tự hào giới thiệu, đây là cháu gái ngoại của tôi, còn đây là cháu trai ngoại của tôi, khi mà Tống Du Liệt vẫn phải gọi Qua Việt Tú một tiếng “chị họ”.
Năm Qua Việt Tú 26 tuổi, cô đã lựa chọn bỏ chạy, chỉ cần làm được là mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng cô quên mất, quả mâm xôi ngọt ngào của cô trước giờ chưa bao giờ là người cô có thể dễ dàng từ bỏ. Vậy thì cô phải làm sao? Liệu Tống Du Liệt có thật sự là em họ cô không?
…
Qua Việt Tú là một cô gái xui xẻo, cũng là một cô gái may mắn. Xui xẻo vì gánh phải căn bệnh tâm thần di truyền, xui xẻo vì cô không có nổi một người bạn nào, xui xẻo vì dì nhỏ mà cô tin tưởng lại phản bội cô.
Nhưng cô lại may mắn vì có một Tống Du Liệt luôn ở bên cô, may mắn vì cô đã tìm được một người bạn tuyệt vời nhất trên đời này, tên anh ấy là, Cố Lan Sinh.
Nhắc tới Cố Lan Sinh, đây thật sự là một chàng trai vô cùng tỉ mỉ, tinh tế. Cố Lan Sinh phải không may lắm mới lên phải chuyến tàu có cô gái kẻ mắt màu xanh ấy, phải không may lắm mới sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô gái tên Qua Việt Tú. Cố Lan Sinh lỡ yêu phải Qua Việt Tú, nhưng đó lại là một tình yêu không nhận được hồi đáp. Bởi có lẽ, Cố Lan Sinh đã đến muộn trong cuộc đời của Qua Việt Tú mất rồi.
…
Cố Lan Sinh luôn xuất hiện vào lúc Qua Việt Tú cần anh, anh đem lại cho Qua Việt Tú cảm giác như được làm người bình thường. Cố Lan Sinh chính là bạch mã hoàng tử của Qua Việt Tú.
Cố Lan Sinh có thể là bạch mã hoàng tử của Qua Việt Tú nhưng Tống Du Liệt lại là mạng của cô, ở bên anh, cô thật sự được làm một người bình thường, có anh luôn bên cô những lúc đau thương, chật vật nhất, đem lại cho cô những sự ngọt ngào mà cô vốn tưởng đã mất đi từ rất lâu rồi.
…
Truyện của Loan lần này vẫn là một tác phẩm có bối cảnh rất rộng, cách xây dựng thế giới nội tâm vẫn chân thật như mọi khi. Điều đặc biệt hơn có lẽ phải kể đến những lăng kính của truyện.
“Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em” là một câu chuyện có rất nhiều lăng kính kể chuyện, mạch truyện đôi khi cực kì chậm, rõ nhất là ở đoạn đầu. Đoạn này mình đoán sẽ có rất nhiều bạn đọc cảm thấy sốt ruột nhưng qua rồi thì mọi thứ sẽ khác, tất cả đều trở nên perfect!
Mình rất thích nam chính Tống Du Liệt, thích sự thâm tình của anh, anh thật sự đã hi sinh cho con nhỏ điên của mình rất nhiều.
Mình nhiệt liệt đề cử các bạn tìm đọc nha!
…
“Cạnh thang máy có cầu thang đi bộ.
Ở bậc thang của cầu thang đi bộ gần thang máy, Tống Du Liệt thấy một người phụ nữ.
Người phụ nữ này đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên bậc thang, bên cạnh là chiếc vali hành lý xấu xí, chiếc áo khoác vắt trên vali, một chân gác lên vali, dây giày trên chân gác lên vali bị lỏng ra, đế giày dính đầy bụi bặm.
Tống Du Liệt tin rằng rất lâu rất lâu về sau, khi có người nào đó hỏi anh rằng phong cảnh đẹp nhất mà anh từng được ngắm trên đời này là gì.
Anh sẽ trả lời rằng phong cảnh đẹp nhất mà anh từng được thấy là dáng vẻ của người phụ nữ đang ngồi ngủ gật trên bậc thang(giống trong truyện chọc tức vợ yêu mua một tặng một).
Anh cột dây giày lại cho cô.
Rồi khom người, cẩn thận bế người phụ nữ đang ngủ say trên bậc thang.
Trước khi khom người.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Con nhỏ điên, em vất vả rồi.