TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA
Tác giả: Mặc Nhiên Hồi Thủ
Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, nữ phẫn nam trang, nam cường nữ cường
Tình trạng: Hoàn edit
Link đọc truyện online
? Văn án:
Mỗi khi đêm xuống, Hoàng đế Cung quốc sẽ dâng ba nén hương, lúc còn sống chỉ mong có thể: Giẫm lên mặt Phó Tránh, ngược thân Phó Tránh, đập vỡ tư tưởng của Phó Tránh.
Chỉ có như thế, ban ngày hoàng đế bệ hạ mới càng thêm cố gắng: Làm Phó Tránh kinh ngạc, làm Phó Tránh kinh ngạc, tiếp tục làm Phó Tránh kinh ngạc.
Nhưng trên thực tế là, đấu cả đời với Phó Tránh khiến Sầm Duệ hiểu rõ một đạo lý: Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
[Một câu giới thiệu vắn tắt: Huyết lệ sử của nữ đế bi kịch mỗi ngày đều bị gian thần làm tức chết một trăm lần.]
? Trên đời này, chuyện bất đắc dĩ, quả thật là nhiều không đếm xuể.
Ví như một Hiếu Văn Đế đa nghi xảo quyệt, tắm máu tươi mà bước lên ngai vàng, 6 hoàng tử 1 công chúa, người có tài có đức cũng không phải là không có, nhưng đến cuối đời, vẫn đành phải nhắm mắt lựa chọn một kẻ vô năng như Lục tiểu Vương gia lên làm người kế vị.
Lại ví như một Lục tiểu Vương gia, ngang tàng phách lối thành thói, vốn chỉ muốn dành cả đời để ăn chơi hưởng lạc, nào ngờ lại bị nhét lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chăm lo cho bá tánh cả nước, trên vạn người, nhưng rất tiếc, lại dưới sự kiểm soát của một người ?
Và hiển nhiên, không thể không nhắc tới cái người bất đắc dĩ chẳng kém được giao nhiệm vụ kiểm soát dạy dỗ dìu dắt vị vua vô năng đó Phó Tránh, Phụ chính đại thần, kẻ chịu trách nhiệm cùng hắn phân ưu, trên một chiếc thuyền người nổi ta nổi người chìm ta chìm kia.
? Nhưng việc bất đắc dĩ nhất thật ra vẫn còn ở phía sau.
Bởi vì Lục tiểu vương gia, hoàng thượng, đế vương, người được chọn, lại là nữ phẫn nam trang aaaaaaaaaaa
Bởi vì Phó Tránh, tài đức nhân phẩm vẹn toàn, cả đời thanh lãnh cao ngạo độc lai độc vãng, thế mà lại phải lòng cái kẻ dở hơi vô năng đó aaaaaaaaaaa
Quần chúng ăn dưa: Tương lai của Cung Quốc, đúng thực là “sáng rõ” như mặt trời đêm đông mà ?
——Ta là đường phân cách tuyến câu khách—–
? Thôi được, vẫn nên thành thật là hơn, chớ đừng để cái tên truyện, văn án và mấy dòng đầy tính khiêu khích hồ nháo ở trên lừa gạt. Bởi vì câu chuyện này quả thực có hài, quả thực nghe có vẻ vô cùng kích thích, nhưng mà thật ra, nó cũng không phải là chuyện hài, càng không phải là một chuyện cổ đại thuần ngôn tình, nơi mà cung điện, hoàng quyền, quần thần, bá tánh xã tắc…chỉ là phông nền giúp làm màu, phô trương cho chuyện tình yêu hường phấn, lâm li sướt mướt của nam nữ chính đâu ạ. Đây là một câu chuyện về quá trình trưởng thành của một vị nữ hoàng đế, người vốn ban đầu không có chí lớn, chỉ như một kẻ bù nhìn trên ngai vàng, nhưng dưới sự dẫn dắt, đốc thúc, nâng đỡ của người thầy, người (đôi lúc như) cha, người bạn, người đàn ông của nàng, đã trở thành một vị vua thực thụ, lèo lái đất nước, giữ vững được giang sơn, chăm lo tốt cho bá tánh, được người đời sau kính trọng và ca tụng.
Vậy nên, gạt bỏ những lời văn kích thích câu khách ban đầu, giờ reviewer sẽ nghiêm túc đi vào chính sự.
—–Ta là đường phân cách tuyến nghiêm túc—–
? Lục tiểu vương gia, tự Sầm Duệ, là đứa con thất lạc của Hiếu Văn Đế. Lưu lạc cùng mẹ vốn là Quý phi ở nhân gian, từ nhỏ Sầm Duệ đã ngỗ nghịch, ham chơi lười học, quậy phá khắp nơi, cả quận Thanh Thủy nơi nàng sống và lớn lên dưới thân phận nam nhi đều “biết tiếng” nàng. Trong số đó không thể không kể đến quan thông phán của quận Thanh Thủy, Phó Tránh, oan gia ngõ hẹp của nàng. Gây họa bị hắn bắt, bắt rồi giam, giam rồi thả, thả rồi lại bắt. Đầu của Phó Tránh cũng to ra sau mỗi lần gặp Sầm Duệ. Mà Sầm Duệ mỗi lần nhìn thấy Phó Tránh, cũng không khác gì chuột thấy mèo….Ngày rộng tháng dài, rồi cái kẻ vô tài vô đức vô tích sự đó, sau khi được nhận tổ quy tông, trở về kinh thành sống, cũng chẳng thu liễm lại chút nào. Dưới sự yêu chiều mà hẳn ba phần là thực bảy phần là muốn bù đắp của tiên vương, Sầm Duệ càng ngông cuồng phách lối. Nhưng những ngày tháng ăn chơi lêu lổng đột ngột chấm dứt khi hoàng thượng băng hà, “hắn” vô cớ bị đội lên đầu cái trách nhiệm to lớn: Làm Vua. Với “hàng đi kèm” chính là Phụ chính đại thần Phó Tránh vừa được triệu về kinh, oan gia năm xưa.
? Gặp lại nhau trong tình cảnh chẳng vui vẻ gì, ngỡ rằng sẽ trải qua những ngày tháng trời long đất lở, nhưng không phải. Bởi vì sự thật chứng minh, dù ghét bỏ Phó Tránh, nàng vẫn cần hắn. Giữa các thế lực thế gia suốt ngày đấu đá tranh giành quyền lực, lại thêm Yến Vương-người anh trai có tài và vô cùng có dã tâm chưa từng thôi nhăm nhe ngôi báu, rồi các nước ngoại bang lân cận vẫn ngày đêm mơ ước vùng đất Cung quốc màu mỡ phì nhiêu, tân đế Sầm Duệ, dù tâm không cam lòng không nguyện, cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận dựa dẫm và ngoan ngoãn nhận sự dạy bảo của Phó Tránh.
? Dầu vậy, tuy việc này trăm ngàn khổ cực, nhưng hóa ra cũng không khó đến thế.
Bởi mấy năm quen nhau nơi quận Thanh Thủy kia, dù là toàn gặp nhau trong những tình huống vạn bất đắc dĩ, thì bằng cách nào đó, vẫn khiến giữa Sầm Duệ và Phó Tránh có một hiểu biết nhất định về nhau cũng như dành cho đối phương một sự tin tưởng lạ kì. Giữa vua và thần, có lẽ khó có thể dựng xây được sự tín nhiệm, nhất là giữa một vị vua không có thực quyền và một quân sư quá thâm sâu tài ba, nhưng Sầm Duệ dù oán hận ghét bỏ Phó Tránh, lại chưa từng nghi ngờ, một lòng tin tưởng hắn. Mà Phó Tránh cũng dần nhìn thấy bên dưới con người tưởng chừng vô tích sự kia một viên ngọc thô có thể mài dũa. Dù Sầm Duệ ham chơi, không hiểu chuyện, nhưng lại vẫn là người có thể đào tạo thay đổi được, bản chất ngỗ nghịch nhưng không xấu, biết phân biệt đúng sai, có tình có nghĩa, cũng có tư chất thông minh lanh lợi lại đầy quyết tâm.
? Vậy là hai con người tưởng chừng như không hề có điểm chung, sớm chiều ở cạnh nhau, một người xem kẻ kia làm trò mà uốn nắn chỉ bảo, một lòng chăm sóc, kẻ lại hết mực dựa dẫm vào người kia, dần dần trở nên gắn bó khăng khít với nhau. Cho đến khi Phó Tránh phát hiện ra bí mật to lớn nhất của Sầm Duệ, là nữ giả nam, thản nhiên chấp nhận và che giấu nó cũng nàng, giữa hai người không còn bất kì e ngại bất an nữa, thì tình cảm gắn bó đó cũng chuyển sang một chiều hướng khác: là tình cảm nam nữ ái mộ nhau.
? Tình yêu của Phó Tránh và Sầm Duệ, xuyên suốt câu chuyện, không phải là kiểu gió cuốn sấm rền. Ở bên nhau, nàng có thể trở về làm một cô nương gia thực thụ, yêu và được yêu, có thể làm nũng với chàng, khi dễ trêu chọc chàng, mà chàng cũng có thể tùy ý cưng chiều nàng vô thiên vô pháp. Dù rất yêu thương, tín nhiệm và bảo bọc nhau, nhưng sâu trong họ, luôn là trách nhiệm với quốc gia đại sự, với con dân bá tánh không thể buông bỏ. Sầm Duệ, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Phó Tránh, rũ bỏ hình ảnh một vương gia chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đã trở thành người có trách nhiệm, có thủ đoạn, có chí hướng, chí hướng để làm một vị vua tốt. Nàng không phải và không thể chỉ là một thiếu nữ đem tình yêu đặt lên trên tất cả mọi thứ, mà tình yêu với nàng, là một phần vô cùng quan trọng cùng với tham vọng phấn đấu, khẳng định bản thân; với giang sơn và con dân bá tánh.
Tình yêu của Sầm Duệ và Phó Tránh, dù có bao nhiêu tín nhiệm, yêu thương, cũng không phải là tình yêu chỉ có mật ngọt và êm đềm gió lặng. Giống như Sầm Duệ từng nhận định: “Tình yêu trên thế gian này không thể mãi là những lời ngon tiếng ngọt, mà còn là va chạm, bất đồng, khắc khẩu, và cũng đồng thời là để hiểu rõ từng góc cạnh của nhau”, chính vì thế, giữa hai người, vì quốc gia đại sự, vì quan điểm trị quốc, vì chuyện xưa, ….lại thêm một Phó Tránh không biết nói lời hay, một Sầm Duệ khù khờ trong tình cảm, mà đôi khi cũng có mâu thuẫn, bất đồng, hiểu lầm, thậm chí là tổn thương nhau. Nhưng cuối cùng, họ cũng lần lượt hóa giải được. Sầm Duệ vì Phó Tránh mà khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, hiểu chuyện hơn; Phó Tránh lại vì nàng mà bao dung hơn. Họ không bắt, càng không muốn đối phương phải vì mình mà thay đổi nhân sinh quan thế giới quan, mà cố gắng bao bọc, bảo vệ thế giới đó của đối phương được vẹn toàn nhất.
? Nói về Phó Tránh, chính là một trong những mẫu nhân vật nam yêu thích của mình. Chàng ôn hòa thâm trầm, hành sự luôn cẩn trọng, chu đáo và quyết tuyệt. Dưới sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc ngay từ nhỏ của cha, Phó Tránh trở nên lạnh nhạt, vô cảm, với chàng trên đời dường như chỉ có hai loại người: hữu dụng và vô dụng. Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Sầm Duệ, cuộc đời chàng bỗng nhiên có thêm một kiểu người thứ ba: Nàng. Chàng là một cái hồ sâu không thấy đáy, có lẽ mãi mãi sẽ không có ai thật sự nắm bắt được chàng. Nhưng tình yêu chàng dành cho Sầm Duệ, còn sâu hơn cả cái hồ đó. Yêu nàng, nhưng vẫn quyết tâm rời xa nàng để khiến nàng trưởng thành, tự đứng vững trên đôi chân của mình. Yêu nàng, lại không có mặt dày nhất chỉ có mặt dày hơn đeo bám nàng, dụ dỗ nàng. Yêu nàng, cả đời không phải nàng không cưới. Yêu nàng, bị hiểu lầm, cũng không tủi không oán, lẳng lặng đợi nàng hiểu ra rồi trở lại bên người. Tình yêu của Phó Tránh chính là thứ tình cảm chắp đôi cánh cho người mình yêu bay cao bay xa, tự hào khi nhìn người mình thương làm nên nghiệp lớn, chỉ nguyện làm ngọn gió âm thầm ở bên cạnh để nâng đỡ bảo vệ cho người ấy…. Nhưng từ một người thầy trở thành một người chồng, trong mắt Phó Tránh, Sầm Duệ dù trưởng thành bao nhiêu, cũng vẫn chỉ là Sầm Duệ của hắn, vẫn là cô gái nhỏ lẽo đẽo theo sau dành cho hắn ánh mắt tín nhiệm nhất
…
? Trích đoạn ngọt ngào:
Sầm Duệ ăn điểm tâm, vừa nuốt vừa than thở: “Ta cảm thấy chàng luôn coi ta là trẻ con.”
Phó Tránh bật cười, vỗ nhẹ đầu nàng: “Thói quen.” Quen dùng hết khả năng để chăm sóc một người, quen mọi việc lấy nàng làm đầu, quen đi vài bước sẽ quay đầu lại xem nàng có theo kịp không. Trong mắt hắn, nàng vẫn mãi là tiểu cô nương mười mấy năm trước nhắm mắt đi theo sau đuôi hắn, khiến người ta ảo não, khiến người ta ưu tư, khiến người ta hận nghiến răng, nhưng bất giác từ lúc nào đã thâm căn cố đế.
…
? Bên cạnh Phó Tránh, Sầm Duệ, truyện còn rất nhiều nhân vật thú vị muôn màu khác. Cây tấu hài cực mạnh Lai Hỉ, Ngụy Như. Nam phụ kiên trung Ngụy Trường Yên. “Gian thần” Tạ Dung khôn khéo giảo hoạt. Trung thần Tần Anh chính trực. “Thần đồng diễn kịch” Ngụy tổ gia gia…Họ đã cùng với Sầm Duệ, Phó Tránh, cùng nhau xây dựng và bảo vệ một Cung Quốc loạn lạc ngày một vững mạnh hơn, gạt bỏ loạn đảng, thù trong giặc ngoài, trở thành những công thần lưu danh sử sách. Truyện khắc họa khá kĩ những tranh đấu quyền mưu nơi chốn cung đình, nào là cân bằng lực lượng giữa các thế gia, nào là mượn sức đối thủ này để lật đổ đối thủ khác, nào là ba trăm sáu mươi kế đối phó với các nước ngoại bang…. tiếc rằng reviewer là mình đây vốn không giỏi kiến giải những vấn đề lịch sử chính trị và cũng không quá chú trọng tìm hiểu phương diện này, nên đành cáo lỗi không đi sâu review chi tiết hơn. Chỉ có thể nói nếu những độc giả hứng thú với lĩnh vực này, thì chớ có nên bỏ qua.
? Thực ra, nếu bạn đơn thuần yêu thích một truyện cổ đại thuần ngôn tình, thành thật mà nói thì đây không hẳn là một câu chuyện phù hợp với bạn. Dù có hài hước, có tình yêu, nhưng trên tất cả, truyện vẫn tập trung vào những cung đấu chốn quan trường triều đình, vào những tỉ mỉ sắp xếp, toan tính, bày binh bố trận của bậc đế vương. Bộ này gợi nhớ mình rất nhiều đến những truyện chủ đề cung đình hầu tước hấp dẫn và khá hack não như “Ai nói quan kinh thành có tiền có thịt” của Triệu Hi Chi, hay “Ngày tháng trắc trở” của Thiên Như Ngọc. Những bộ truyện khiến chúng ta thấu hiểu một cách triệt để hành tẩu chốn quan trường có bao nhiêu vất vả, hay cái vị ngồi trên đế vị kia cũng có bao nhiêu khổ tâm. “Quyền lực càng cao, trách nhiệm lại càng lớn”. Vậy nên, nếu ai đã từng ưa thích những bộ truyện mô típ như vậy, hay thích đầu mình sau một đêm bỗng nhiên to ra, thì có thể thử nhảy hố xem sao. Đề cử ạ.
? P/s: Những lời cuối này xin được dành riêng cho những thành phần thích “soi mói” (giống mình). Truyện có kha khá lỗ hổng, nhất là về cuối, một số tình tiết tác giả cài cắm bị giải thích qua loa, rất nhiều chân tướng không được làm rõ hoặc làm rõ một cách mơ hồ. Nếu nhắm mắt làm ngơ thì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến đại cục chung, dù sao thì cũng chỉ là những hồi truyện xưa, biết rõ thì sao, không biết thì lại thế nào. Nhưng một cách khách quan, vẫn là làm giảm sự chặt chẽ trong cốt truyện xuống, điều này vẫn phải thẳng thắn thừa nhận. Vậy nên, nếu chẳng thể “gạn đục khơi trong”, không chấp nhận nổi một vài hạt sạn trong bát cơm trắng, chỉ có thể chân thành khuyên can chớ liều lĩnh nhảy hố, rồi lại chửi trời trách reviewer là lừa gạt không cảnh báo trước ạ~