Review Truyện Mưa Hè Bất Chợt

MƯA HÈ BẤT CHỢT
Tác giả: Thất Duyên Lý
Tag: Đô thị, Yêu sâu sắc, Gặp gỡ định mệnh, Nhẹ nhàng
Số chương: 95 chương + 4 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn
Lưu ý: Truyện không khóa
Link đọc: https://byvn.net/axwQ
______________
Văn án:
– Mưa Hè Bất Chợt – Khi Tình Đơn Phương Được Đền Đáp
Bạn đã bao giờ liều lĩnh vì một người, âm thầm bên cạnh họ, chứng kiến thanh xuân của họ mà chẳng dám hé nửa lời yêu?
Truyện kể về Thời Thần, cô gái mang trong mình mối tình đơn phương sâu đậm với Phương Lạc Tây.
Tình cảm ấy lặng lẽ nảy mầm, lớn lên cùng năm tháng, là những rung động đầu đời thuần khiết, là những hy sinh thầm lặng không một lời oán than.
– Từ việc nhặt viên đá anh đánh rơi, mang theo từ thành phố này sang thành phố khác, đến những lần uống rượu cùng anh giữa đêm khuya, hay liều mình chơi nhà ma vì anh… Thời Thần đã dành cả thanh xuân để viết nên câu chuyện tình yêu đơn phương của riêng mình.
Liệu tình cảm ấy có mãi mãi chôn giấu trong tim?
Liệu Phương Lạc Tây – chàng trai với vẻ ngoài lười biếng, bất cần đời kia có một ngày nhận ra tấm chân tình của cô gái năm ấy?
. . . . . .

mưa hè bất chợt

“Mưa Hè Bất Chợt” tựa như cơn mưa rào bất chợt giữa ngày hè oi ả, mang đến cảm giác trong trẻo, dịu dàng nhưng cũng đầy day dứt, khắc khoải.
Truyện thuộc thể loại đô thị, là câu chuyện tình yêu đơn phương nhẹ nhàng, chậm rãi, hứa hẹn sẽ chạm đến trái tim của những độc giả yêu thích sự lãng mạn, ngọt ngào.
_______________
Thời Thần, một sinh viên năm hai khoa Khoa học Địa lý tại Đại học Sùng Phố, đang trên hành trình đi thực tập tại Tân Thành. Cô cùng bạn học Lâm Lạc Lạc đã phải đi từ huyện An, nơi có chuyến tàu trực tiếp tới Tân Thành.
Và trong kỳ thực tập mùa hè đó cô đã vô tình bắt gặp một chàng trai xa lạ lần đầu tiên tại nhà ga. Anh giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử, giúp đỡ cô, và cô vô thức gọi anh là “Số 7” dựa trên chiếc áo mang số của anh. Dù chỉ là người làm cô thoáng qua rung động, nhưng suốt chuyến thực tập, Thời Thần vô tình lại không ngừng tìm kiếm anh trong đám đông, lặng lẽ nhớ những thứ liên quan đến anh. Dù chẳng ai hay biết, tình cảm của cô vẫn ngày càng lớn dần.
Tới khi chuyến thực tập kết thúc, trong hội thao trường, Thời Thần cuối cùng biết được tên anh: Phương Lạc Tây. Thế nhưng, trước khi cô kịp có cơ hội tiến gần, tin tức anh chuẩn bị du học đã khiến cô đối diện với thực tế: Đây chỉ là một mối tình thầm lặng, và chia ly chỉ là vấn đề thời gian.
Tưởng tình cảm cứ thế bị chôn vùi, định mệnh lại cho họ một cơ hội khác. Một năm sau, khi tưởng chàng trai này đã là một mảnh ký ức xa vời, Thời Thần tình cờ gặp lại Phương Lạc Tây. Lần này, anh đã là người chủ động bước tới. Cả hai chẳng còn đứng ở hai bên một tình yêu đơn phương nữa, mà là lần đầu tiên thật sự gắn kết, đối diện nhau.
Nửa đầu truyện chủ yếu khai thác tâm lý của một cô gái đang ở độ tuổi trẻ trung, nhạy cảm, bắt đầu biết rung động trước một người xa lạ. Có nhiều chi tiết “vô danh”, những khoảnh khắc đơn thuần, như việc Thời Thần giữ lại những đồ vật nhỏ hàng ngày, chỉ để nhớ về anh.
Giọng văn của truyện nhẹ nhàng, pha chút lãng mạn, khá tự nhiên. Diễn biến cảm xúc của nhân vật chính cũng rất hợp lý, không gấp gáp mà dàn trải từng bước, như những gợn sóng lành lặn mùa hè, dễ chợt đến, dễ chợt đi.
Tình yêu của Thời Thần không ồn ào, không rộn ràng, nhưng vẫn rất đổi rực rỡ theo một cách riêng, vì dù thầm lặng, tình yêu đó chưa từng bị lãng quên.
Tình yêu thầm lặng của Thời Thần không phải là một ngọn lửa bùng cháy, mà là một đốm sáng âm ỉ, cháy trong âm thầm nhưng chưa từng tắt. Đó là những lần vô thức tìm kiếm bóng dáng của một người giữa biển người xa lạ, là những khoảnh khắc trái tim khẽ run lên chỉ vì một cái liếc mắt thoáng qua. Từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của Phương Lạc Tây đều trở thành một dấu ấn trong tâm trí cô: đôi giày AJ phủ lớp bụi đường, chiếc áo mang số 7, dáng ngồi trầm ngâm giữa thiên nhiên rộng lớn.
Cô không có lý do để giữ lại những điều ấy, nhưng vẫn cố chấp gom góp từng chút một, như người đi lượm nhặt ánh sáng sao trời, dù biết rằng chẳng thể nào nắm giữ được trọn vẹn. Một tình yêu không được gọi tên, không được đáp lại, nhưng cũng chưa từng phai nhạt.
Và rồi, khi mọi chuyện tưởng chừng như chỉ có thể kết thúc trong im lặng, khi Thời Thần tự thuyết phục mình buông bỏ, số phận lại một lần nữa kéo họ lại gần nhau. Giữa bao nhiêu con người, giữa bao nhiêu tháng ngày đã trôi qua, ánh mắt cô vẫn nhận ra anh ngay lập tức. Nhưng lần này, người bước đến trước lại là Phương Lạc Tây.
Sự chờ đợi chưa bao giờ là vô ích, tình cảm chân thành dù lặng lẽ đến đâu cũng có ngày chạm đến trái tim đối phương. Một năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, nhưng trái tim Thời Thần vẫn đập rộn ràng như ngày đầu tiên. Và lần này, không còn là những rung động đơn phương, mà là một mối tình thật sự bắt đầu.
Phương Lạc Tây nhìn cô, đôi mắt mang theo thứ ánh sáng dịu dàng của buổi hoàng hôn. Anh không còn là hình bóng xa vời trong ký ức nữa, mà là một con người thật sự, ở ngay trước mặt cô.
Hóa ra, những yêu thương giấu kín bao lâu nay chưa từng bị lãng quên, chỉ là đang chờ đúng thời điểm để được đáp lại. Và lần này, dưới bầu trời trong xanh, giữa những cơn gió nhẹ mùa hè bất chợt, họ thật sự có một khởi đầu mới.
Tình yêu thầm lặng, tựa như những cơn mưa mùa hạ – đến mà chẳng hề báo trước, dữ dội nhưng lại chóng tan, chỉ để lại dư âm dai dẳng trong lòng kẻ đứng dưới mưa.