Review Truyện Manh Hệ Tướng Công

manh hệ tướng công

MANH HỆ TƯỚNG CÔNG
Tác giả: Hạnh Diêu Vị Vãn
Thể loại: Cổ đại, đấu đá giang hồ, nam ngây thơ, nữ gà mẹ, sủng, sạch, 1v1, hài hước, HE
Độ dài: 69 chương
Tình trạng: Hoàn.

Link đọc https://truyen5zz.com/manh-he-tuong-cong

Một ngày nọ, nam chủ nhân của Hồng Diệp trai uy danh thiên hạ, “dê béo” đệ nhất thiên hạ đang đi đường bỗng nghe thấy một giọng nói cất lên, “Đường này do ta mở, cây này được ta trồng, muốn đi qua đây…”
Đây là lời thoại của nữ tặc Minh Sơ, nửa câu đầu là rập khuôn của hệ thống đạo tặc cũ rích, chỉ khác ở nửa câu sau: “Ta theo người về nhà quản gia!”
Nương tử nhà người ta giúp chồng dạy con, còn Minh Sơ lại dạy chồng dạy con. Con không hiểu chuyện đã đành, cha cũng không hiểu chuyện, ngày ngày bận rộn đại sự, ví dụ như “giúp nhóm ăn xin ở ngôi miếu phía tây thành mua một căn nhà”…
Người ngoài thấy nàng là nữ chủ nhân vô cùng uy phong của Hồng Diệp trai, chỉ có bản thân Minh Sơ mới biết nàng đang làm trâu làm ngựa cho người ta thôi.
Cuộc sống thường nhật của Minh Sơ bấm bàn tính ghi sổ sách, răn chồng, mắng con cứ trôi qua bình yên, cho đến một ngày nọ có nữ tử tới cửa Hồng Diệp trai, đưa ra một khối ngọc cầu cứu.
Khối ngọc màu đỏ rực mà khiến lòng Minh Sơ lạnh đi, nàng biết, từ giây phút này, giang hồ lại nổi sóng gió rồi.
Minh Sơ đóng cửa đuổi khách, không muốn gia đình nàng phải dính dáng vào ân oán võ lâm. Nói nàng ích kỷ cũng được, nhưng nàng không muốn cuộc sống an nhàn vất vả lắm mới có trong bốn năm qua phải chấm dứt.
Nào ngờ tướng công Diệp Trúc Tuyên của nàng lại xuất hiện đúng lúc với dáng vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Hóa ra hắn không phải chủ nhân thật sự của Hồng Diệp trai, tên thật của hắn không phải Diệp Trúc Tuyên, hóa ra hắn muốn nhúng tay vào chuyện này, hóa ra… Hắn còn muốn Minh Sơ rời khỏi hắn.
“Ta gả cho ngươi chỉ vì giúp ngươi quản lý tài sản Hồng Diệp trai, chứ không phải muốn đồng sinh cộng tử cùng ngươi, yên tâm, nếu ngày đó xảy ra, ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên bỏ ngươi mà đi.”
Lời nói năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai Minh Sơ, nàng không nhịn được cảm thấy tự giễu, nếu nàng muốn là người cuối cùng, không, thậm chí là không rời khỏi hắn thì sao?
Chẳng biết từ khi nào, lo lắng hoảng sợ đã trở thành thói quen của nàng, Minh Sơ chỉ sợ một ngày hắn biến mất, tất cả những năm tháng hạnh phúc kia chỉ là mộng tưởng hão huyền của mình nàng mà thôi.

Danh tính thật sự của Diệp trại chủ là Bạch Hoàng Chúc, người vẫn luôn ở bên bầu bạn cùng Minh Sơ lại là đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc. Trong mắt người ngoài, hắn cao ngạo mà lạnh lùng, nụ cười xán lạn chỉ xuất hiện trên mặt hắn khi hắn nhìn thấy Minh Sơ.
Ai cũng nói đao kiếm không có mắt, sát thủ máu lạnh vô tình nhưng Bạch Hoàng Chúc thì khác. Không phải hắn ngu ngốc, chỉ vì đã thấy quá nhiều thương vong, mất đi những người quan trọng nên hắn không muốn lưỡi gươm của mình phải nhuốm máu dù đó có là kẻ thù đi chăng nữa.
Tuy nhiên đâu phải hắn nhân nhượng là được, sự mềm lòng của hắn chỉ đánh đổi lại những vết thương, có nông có sâu, có nhẹ, lại càng không ít chí mạng. Thương tổn cũ chưa lành đã phải chịu thêm thương tổn mới. Những tổn thương hắn chịu không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn là nhát dao đâm sâu vào tim khi chịu sự phản bội của đệ đệ ruột.
Bạch Hoàng Chúc bị bắt cóc từ khi quá nhỏ nên hắn cứ ngỡ mình là trẻ mồ côi, hơn hai mươi năm sau hắn mới được sum vầy cùng gia đình thật sự.
Hắn là đại công tử Bạch gia, một đại thế gia trên giang hồ. Trưởng tử tưởng đã qua đời nay bình an trở về, Bạch phụ Bạch mẫu vô cùng vui mừng, giành gần như tất cả thời gian ở bên hắn, mong có thể bù đắp lại chút gì đó trong những năm xa cách dài đằng đẵng kia.
Tuy nhiên chính hành động thiên vị này khiến đệ đệ ghen ghét Bạch Hoàng Chúc, phản bội gia tộc, đầu quân vào ma giáo.

Hắc Y giáo, một tà giáo xưa cướp đi toàn bộ người thân của Minh Sơ, nay lại làm phụ thân Bạch Hoàng Chúc vong mạng, biến đệ đệ hắn thành kẻ địch một mất một còn. Chỉ cần nghe tên tà giáo này ai cũng sợ mất mật, nó không những là kẻ thù riêng của Minh Sơ – Bạch Hoàng Chúc, mà còn là cái gai chung của toàn võ lâm minh giáo.
Cuộc sống êm đềm ở Hồng Diệp trai trước kia, không phải Bạch Hoàng Chúc không thể gánh vác, chỉ là Minh Sơ không nhìn thấy khả năng chịu đựng của hắn mà thôi.
Bạch Hoàng Chúc đã làm hết sức mình, dù chỉ còn chút hơi tàn nhưng hắn đã thành công tiêu diệt được ma giáo. Không có giang hồ, không có Hắc Y giáo, cái gì cũng không còn.

Trước tiên mình muốn có đôi lời nói về văn phong edit, đọc dễ hiểu lắm, chỉ bị giảm độ hay xíu ở những đoạn editor để là “mẹ chồng”, “bố chồng”, “đôi vợ chồng” thay vì cách xưng hô cổ đại :((
Nói thật thì mình không thích bộ truyện “Manh Hệ Tướng Công” này cho lắm, cứ cảm thấy mạch truyện chới với, không đến nơi đến chốn. Hài hước nó nhẹ lắm, như gió Lào vào trời nồm ấy, chẳng khiến người ta vui sướng chút nào, tính cách và nội tâm của nhân vật cũng gây dựng bí bách :((
Kết duyên phu thê nhiều năm, rõ ràng cả hai đều có tình cảm cho đối phương nhưng lại lo được lo mất, sợ đây chỉ là cảm nhận từ một phía nên nhì nhằng mãi không dám bộc bạch.
“Mặc dù từ trước đến nay hắn đều là một người yếu đuối sợ phiền phức, nhưng có một số việc hắn tuyệt đối không muốn Minh Sơ phải gánh vác cùng hắn. Ví dụ như Bạch gia, võ lâm hay mối thù.”
Đồng ý là Bạch Hoàng Chúc muốn đảm bảo an nguy cho Minh Sơ, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra ngoài khi có mối đe dọa ập đến, nhưng hắn đã từng hỏi qua nàng chưa?
Nàng đồng ý bỏ mặc hắn trong hiểm nguy, hay nguyện ý vào sinh ra tử cùng hắn? Minh Sơ đã từng mất đi tất cả người thân cùng một lúc, nàng không hề sẵn sàng, cũng như không muốn một lần nữa đối mặt với việc có thể đánh mất người mình thương yêu.
Truyện có vô số ân oán giang hồ, có vẻ như tác giả muốn xây dựng hình tượng nam nữ chính có hoàn cảnh và quá khứ đau thương, nên không ngại đập nát tan tuổi thơ hai người, để rồi khi gặp nhau, họ chính là ánh hào quang cứu rỗi cuộc đời bi thảm của đối phương. Thật ra loại nội dung này rất hay, nhưng trong truyện này mình lại không cảm nhận được sự sâu sắc 🙁
Trái ngược với nhân vật chính thì mình “cưng” vài diễn viên phụ hơn, như là Cảnh Ly với mối tình đơn phương và “người rối” Trọng Sinh, mỗi khi họ lên sàn mới gọi là thực sự nhộn nhịp :v
Suy cho cùng đó chỉ là cảm nhận riêng của bản thân mình thôi, đâu phải ai cũng có chung cách nhìn nhận phải không ^^ Nên có lẽ mình vẫn khuyến khích các bạn đọc thử nếu tò mò, biết đâu được “Manh Hệ Tướng Công” lại nằm trong bộ sưu tập những truyện hợp gout của bạn thì sao 😛

Trích đoạn ngắn vở kịch động phòng:
Thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có đôi vợ chồng họ có chuyện giường chiếu oanh liệt như vậy.
Bạch Hoàng Chúc nín nửa ngày mới nhìn Minh Sơ nói: “Minh Sơ… Nàng không nên cử động… Ta sợ nàng cử động… Ta sẽ không nhịn được kêu lên.”
“…” Vào thời điểm này, Minh Sơ thậm chí có cảm giác bất lực rất sâu sắc.
Nàng thật lòng muốn hỏi có phải hai người họ bị lầm giới tính hay không, hắn kêu, hắn kêu… Hắn kêu cái gì chứ… Người nên kêu là nàng đó…

Trả lời