LÀM KẾ MUỘI CỦA CÁC LÃO ĐÂU DỄ
Tác giả: Trường Câu Lạc Nguyệt
Thể loại: Cổ đại, xuyên thư, điền văn, cung đình hầu tước, kế muội dịu dàng hiểu chuyện – Các lão ca ca thông minh lạnh nhạt tàn nhẫn, muội #KHỐNG, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, thâm tình, cảm động, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 189 chương + PN
Tình trạng: Hoàn cv – chưa edit.
Giới thiệu:
Tiết Gia Nguyệt biết có một người như vậy, tài hoa hơn người, tuấn nhã tựa tiên nhân, hơn nữa còn làm Các lão [1].
[1]: Một chức quan thời nhà Minh, Nội các Đại học sĩ, chuyên trợ giúp xử lý sự vụ của lục bộ.
Nhưng đồn đãi rằng hắn g iết mẹ kế, ngược kế muội, lãnh tâm lãnh huyết vô nhân tính.
Kết quả nàng vừa mở mắt tỉnh dậy đã trở thành người kế muội kia.
Bi ai không lời kể xiết.
***
Kiếp trước, trong thế giới thực, Tiết Gia Nguyệt là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu và hiểu chuyện vô cùng. Mẹ mất sớm, bố lấy thêm vợ mới, mẹ kế không thích cô nên đối xử với cô không tốt. Cuộc sống của cô khi ấy là những ngày dài mỏi mệt không nhìn thấy nụ cười.
May mắn thay, sau này ông bà ngoại đến đón Tiết Gia Nguyệt về ở cùng. Đó có lẽ là quãng thời gian bình yên ấm áp nhất của cô. Thế nhưng, qua vài năm, ông bà cũng mất, để mình cô bơ vơ trên cõi đời này. Dường như, thế giới của cô, chẳng còn gì lưu luyến nữa rồi.
Vì vậy, khi biết mình xuyên đến quyển sách này, Tiết Gia Nguyệt bình tĩnh đến kỳ lạ. Bởi vì, cho dù ở đâu, cô cũng có thể thích nghi được. Thế nên, Tiết Gia Nguyệt tin rằng chỉ cần bản thân nỗ lực, cô có thể thay đổi được vận mệnh bi kịch.
Theo như nguyên tác, nam chủ Tiết Nguyên Kính có một tuổi thơ đầy khổ nhục đau thương. Nhà nghèo, mẫu thân quanh năm vất vả ngược xuôi, một hồi bệnh nặng rồi qua đời. Qua mấy tháng, phụ thân dẫn theo người mới và con riêng bà ta về nhà.
Kế mẫu ác độc thừa dịp nam chủ ra ngoài thì đem muội muội của Tiết Nguyên Kính bán đi xa lấy tiền tiêu xài. Phụ thân không chỉ thường xuyên lười biếng rượu chè còn tiếp tay, nghe theo lời bà ta xúi giục mà đánh đập, hành hạ nam chủ thảm vô cùng. Con riêng bà ta giờ đây là kế muội của nam chủ thì ngốc nghếch, ngang ngược đáng ghét, luôn tìm cách mách tội, đổ thừa khiến chàng chịu đủ đòn roi khinh nhục.
Những năm tháng ấy, tựa như chiếc dây xích nặng nề cuốn chặt, đè nén trái tim nam chủ, ủ trong lòng chàng một con quỷ khát máu, để cho những kẻ giẫm lên chàng rồi đây đều sẽ bị trả giá. Chàng không ngần ngại g iết c hết phụ thân, kế mẫu, hành hạ kế muội, lãnh tâm lãnh huyết đến đáng sợ.
Chức vụ cao, quyền hành lớn, sự tàn nhẫn càng lộ rõ. Thế giới trong mắt của Tiết Nguyên Kính, chỉ có máu tươi cùng quyền lực mà thôi. Dường như, quá khứ đã nhuốm đen lên chàng thiếu niên tài hoa xuất chúng hơn người ấy. Để khi nhìn lại, chỉ còn là tiếng thở dài xót xa.
Mà bi ai thay, Tiết Gia Nguyệt lại xuyên đến vai kế muội của Tiết Nguyên Kính.
***
Lần đầu tiên Tiết Gia Nguyệt nhìn thấy Tiết Nguyên Kính đã bị khí chất trên người vị ca ca này làm cho kinh sợ. Ở nơi vùng quê nghèo nàn hẻo lánh, người dân quanh năm không đủ ăn đủ mặc này lại có thể xuất hiện một viên ngọc thô sáng chói như vậy. Vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, lãnh lệ, đôi mắt khi nhìn thẳng đầy sắc bén, khi khép nhẹ mi lại mang sự trầm tĩnh che dấu.
Tiết Gia Nguyệt biết, Tiết Nguyên Kính rất chán ghét người kế muội là nàng này. Bởi vì, sự xuất hiện của mẹ con nàng đã phá tan đi chút hy vọng cuối cùng trong ranh giới của chàng dành cho mẫu thân. Thế nên, giờ đây, chàng thiếu niên ấy, chôn giấu những bất mãn oán hận xuống đáy lòng, từng bước tiến về phía trước. Rồi sẽ có một ngày, Tiết Nguyên Kính hủy diệt hết mọi thứ ở đây, không để lại gì cả.
Cho nên, Tiết Gia Nguyệt sợ hãi, thương cảm và cả đau lòng. Dường như, nàng nhìn thấy chính bản thân mình kiếp trước trên người Tiết Nguyên Kính, bị cả thế giới này đối xử tồi tệ, mất đi tất cả và lạc lõng đến vô cùng. Tiết Gia Nguyệt muốn làm chút gì đó dù là nhỏ bé để bù đắp và sửa sai cho những gì trước đây nguyên chủ gây ra, cũng là để tránh thoát khỏi vận mệnh bi thảm.
Vì vậy, Tiết Nguyên Kính nhìn thấy kế muội Tiết Gia Nguyệt thay đổi rồi. Nàng không còn đáng ghét ngang ngược và xấu tính như trước nữa. Nàng trở nên trầm tính, dịu dàng và hiểu chuyện.
Ban đầu, Tiết Nguyên Kính thật sự rất chán ghét Tiết Gia Nguyệt, chán ghét đến mức không muốn nói với nàng một câu, mặc kệ nàng hết thảy. Thế nhưng, vào cái đêm lạnh giá tuyết rơi ngập trời khi ấy, dưới tán cây hoa đào trong sân, Tiết Gia Nguyệt đã xin lỗi chàng, sự chân thành toát ra từ ánh mắt giọng nói, chàng vậy mà tin tưởng nàng.
Từ đó, Tiết Gia Nguyệt không còn làm điều gì gây khó chịu hay phiền phức đến cho Tiết Nguyên Kính nữa, nàng còn nhẹ nhàng bên cạnh giúp đỡ bảo vệ chàng. Từng chút một quan tâm nhỏ nhặt ấy, tựa như bông tuyết nhẹ rơi vào lòng Tiết Nguyên Kính, khiến chàng nhận ra, bông tuyết tan, lòng chàng cũng mềm mại rồi.
Vì thế, Tiết Nguyên Kính bắt đầu để ý đến Tiết Gia Nguyệt nhiều hơn, cũng chậm rãi để nàng bước vào lòng mình. Chàng xem nàng như thân muội mà đối xử, một chút cũng không hề keo kiệt hay giữ lại. Bởi vì, ở khoảnh khắc nàng dùng giọng nói như tơ trời, rất êm rất mềm mà gọi chàng một tiếng “Ca ca”, chàng đã hứa sẽ bảo vệ cho nàng trọn đời.
Nhưng ở mảnh đất nghèo nàn này, Tiết Nguyên Kính sẽ không thể thực hiện được lời hứa của mình, khi bên cạnh bọn họ còn là những người thân độc ác mất nhân tính. Tiết Nguyên Kính sợ, khi chàng không ở bên cạnh Tiết Gia Nguyệt, phụ thân và kế mẫu sẽ làm gì nàng. Thế nên, chàng tàn nhẫn ra tay, không chút do dự hay ân hận. Bởi vì chàng biết, đó là cái kết xứng đáng dành cho những kẻ này.
Đúng vậy, từ trước đến nay, Tiết Nguyên Kính vẫn luôn là một người lạnh lùng nhẫn tâm như thế. Chỉ là, chàng đem một mặt này che giấu rất tốt mà thôi. Mọi người sẽ chỉ nhìn thấy một chàng thiếu niên trầm tĩnh ít lời, khiêm tốn lễ độ. Mà không thể biết rằng, đằng sau mặt nạ ấy, là người so với ai đều có thể lãnh khốc vô tình đến mức nào.
Điều mà Tiết Nguyên Kính đã muốn giữ lấy và bảo vệ, ai cũng không thể chạm tay vào, huống gì là có ý xấu muốn hủy diệt thứ chàng trân quý kia chứ. Tiết Gia Nguyệt đã đến, cho chàng niềm tin và hy vọng vào tương lai sau này. Nàng chịu nhiều cực khổ cũng mong muốn chàng thành danh. Vì thế, chàng nhất định cho nàng hết thảy, không để nàng vất vả hay bị ai chèn ép bắt nạt nữa.
***
Thời gian thoi đưa, giờ đây Tiết Gia Nguyệt đã trở thành một nàng thiếu nữ yêu kiều dịu dàng. Tiết Nguyên Kính cũng đang bước đến gần hơn với những vinh quang chói lọi. Cuộc sống của cả hai rồi đây sẽ đổi khác, chỉ duy nhất điều không thay đổi là sự kiên định và niềm tin của Tiết Gia Nguyệt đối với sự nỗ lực chăm chỉ của Tiết Nguyên Kính trên con đường công danh.
Còn Tiết Nguyên Kính, không biết tự bao giờ những tình cảm huynh muội trong lòng dần nảy nở thành tình yêu, nhẹ vương nơi đáy lòng. Phải chăng, trong thoáng giây lơ đễnh vào một chiều ngày hạ, giữa cái nắng vàng oi bức và cơn mưa bất chợt đã khiến chàng kiềm lòng không đậu mà nhung nhớ, quyến luyến mùi hương trên người Tiết Gia Nguyệt.
Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc nhận ra trái tim lạc nhịp, Tiết Nguyên Kính đã biết bản thân cần nắm lấy điều gì, chấp nhất theo đuổi điều gì. Bởi vì, thế gian này với Tiết Nguyên Kính mà nói, dù xinh đẹp sáng ngời hay hiển hách rực rỡ đến thế nào, nếu thiếu vắng Tiết Gia Nguyệt cũng chỉ còn lại bóng tối và cô độc.
Tựa như một ngày cách đây nhiều năm trước, trên dải đường quê hoa vàng đua nở, có một tiểu cô nương chạy về phía Tiết Nguyên Kính, nàng mỉm cười rạng rỡ gọi một tiếng, ca ca, huynh đã trở về, rồi dang hai tay ôm lấy chàng.
Ừ thì, Tiết Nguyên Kính nhìn thấy rồi, cũng tìm thấy rồi, thì ra thế giới của chàng ở đây, trong cái ôm ấm áp này.
***
“Lúc mới gặp ngỡ thề ước quấn quýt không rời
Gió thổi mây bay cuồn cuộn
Giữa dòng chảy thời gian hỏi đêm nay thuộc năm nào?
Lòng chỉ mong chấp niệm luân hồi vượt được năm tháng
Trong thoáng chốc trăm hoa đã rơi rụng bao lần.
Ràng buộc một đời này lay động đến cả tơ lòng
Biết sau này có còn được gặp lại?
Lưu lại một mảnh hoa đào, tưởng nhớ duyên phận phù du
Trên khuôn mày ta hẵng còn nét nhớ nhung chưa dứt.” (*)
Đời người như giấc mộng, quyến luyến cùng tháng năm.
Tình người như biển rộng, sâu thẳm cùng chờ mong.
Hoa đào nở rộ, nhẹ bay trong gió, có chàng nắm tay nàng đi hết quãng đường dài.
***
“Làm kế muội của các lão đâu dễ” là một bộ truyện yêu thích của mình trong những năm về trước nhưng vẫn muốn giới thiệu đến mọi người đọc. Nội dung truyện là hành trình dài của tiểu cô nương Tiết Gia Nguyệt thay đổi vận mệnh bản thân cũng như giúp ca ca Tiết Nguyên Kính bước lên con đường tương lai rực rỡ, thoát khỏi bóng tối cùng tâm ma.
Tiết Gia Nguyệt là một người dịu dàng hiểu chuyện, cực kì kiên định và có niềm tin bất diệt vào chuyện mà mình đã tâm niệm, chấp nhất. Chính vì vậy, có thể xem nhờ nàng Tiết Nguyên Kính mới có thể nhanh chóng ổn định tinh thần và vững bước trong công cuộc rời quê đến kinh thành thi đỗ công danh.
Tiết Gia Nguyệt tựa như ngọn đèn trong ngày đông ấm áp, ánh sao sáng ngời trong đêm tối bao la, là chỗ dựa cho Tiết Nguyên Kính trong những lúc lầm đường lạc lối, để chàng có thể hướng đến và trở về nhà.
Thế nên, tình cảm mà Tiết Nguyên Kính dành cho Tiết Gia Nguyệt mang rất nhiều cảm xúc khác nhau. Ban đầu là xem như muội muội mà đối xử, hết lòng dung túng, chở che và bảo vệ. Sau này, cái tên đó dường như lại lại biến thành vết tích trong trái tim, ai cũng không thể chạm vào, yêu thương cùng chiếm hữu vô hạn.
Cuộc đời của Tiết Nguyên Kính ngay từ thơ bé đã mang nhiều thống khổ, cho nên nhận được chút ánh sáng tươi đẹp lại càng không dám buông bỏ. Vì vậy, chàng dốc toàn lực để có thể đứng vững tại nơi này, có quyền lực, có địa vị, có đủ sức mạnh dang rộng đôi cánh tay làm lá chắn mang đến cho người mà chàng yêu thương một đời bình an, vui vẻ.
Văn phong tác giả đơn giản nhẹ nhàng và dễ chịu, truyện lại thiên sủng ngọt có các tag hot như xuyên sách, muội khống, thâm tình thích hợp cho rất nhiều bạn yêu thích thể loại này. Vậy nên, hãy nhảy hố nhé.