Trải qua 7 kiếp, ấn tượng nhất với người viết review bài này là kiếp thứ 5. Đau khổ nếm chịu, lặng lẽ tổn thương, ẩn nhẫn trong 2 năm vì một ngày cứu bản thân và cả đại phủ nhà mình thoát khỏi họa sát thân. Chương đó có tên “Lang tâm như sắt”, lúc đọc tiêu đề chương đã cảm giác u ám, buồn buồn. Người viết bài review dễ cảm động, từng khóc khi xem phim “Đông Cung”, khóc khi đọc và xem phim “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa”, còn hồi xem “Tru Tiên” không khóc tý nào, không hiểu sao. Nhưng đọc chương này, bất giác đau lòng thay Trần Kiều, nàng nhìn thấy hắn đứng dưới tàng cây, …“một thân màu sáng quan bào đứng dưới tàng cây hòe, cách khá xa, Trần Kiều thấy không rõ ánh mắt của hắn, nhưng nàng biết, Lý Mục có thể trông thấy nàng bị Trần Đình Chương lấn. Nhục”. “ Là nàng chọn lầm người”. “Nhưng cái gì hắn cũng không làm, là sợ đắc tội con trai Trần quốc cữu, hay vẫn là, trong lòng cơ bản không có nàng?” …Sau đó, nàng mang thù trong lòng, có thù tất báo. Tính cách của Trần Kiều quyết liệt như thế, nàng âm thầm tìm cách đẩy hắn-Lý Mục, vào chỗ chết không màng tình cảm phu thê, bởi lẽ, đã từng có đâu mà để tâm. Hơn nữa, mạng sống của hơn trăm con người trong phủ, và của cả nàng nữa, phụ thuộc vào hành động của nàng…
Đọc “Kiều Thê”, nếu như bạn chưa từng biết Tiếu Giai Nhân qua những truyện khác, người đọc sẽ phải nhanh chóng cảm nhận rằng tâm tư tác giả tinh tế, tỉ mỉ dù mạch truyện hơi nhanh, bất tri bất giác đã xuyên qua từng kiếp.