KIÊU TẾ
Tác giả: Quả Mộc Tử
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, cực ngọt, cực sủng, cực sắc, thâm tình, nữ bệnh tự kỷ nhẹ
Tình trạng: Hoàn edit
Link đọc https://truyen5zz.com/kieu-te
? Giới thiệu:
Họ Phó là quan gia, trong nhà có quan nhỏ thất phẩm. Sau này được vinh sủng, thăng quan, ban thưởng hôn.
Ban đầu khi được tứ hôn, trên dưới Phó gia đối với con rể tương lai mong đợi như thế này: sống được lâu hay không cũng không sao, không tạo phản liền hoan nghênh.
Sau khi thành hôn, trên dưới Phó gia mong đợi con như thế này: tạo phản hay không không quan hệ, đừng bắt nạt con gái (muội muội) của ta là được.
Lại một ngày nào đó, Phó mẫu tiến cung, trông thấy nữ nhi nhà mình nằm trên lưng con rể ầm ỉ kéo “sừng rồng”.
Phó mẫu: ….. đúng là tạo nghiệp chướng!
Vốn cho rằng chỉ là châu ngọc phủ bụi, lại không nghĩ đúng là kiêu long mới thức tỉnh.
?“Kiêu tế” đã hoàn edit được một thời gian rồi nhưng mình dù biết, lại vẫn chưa đọc nó. Trước tiên nếu trách có lẽ phải trách cái văn án quá là không kích thích kia. Bình thường thậm chí là hơi tầm thường. Cho đến một ngày, khi cơn đói truyện tìm về và mình quyết định thử nhảy hố này xem sao, và tâm trạng sau khi đọc xong quả thiệt chỉ có thể nói là “Mèng ơi, sao mình lại có thể bỏ qua một cuốn truyện hấp dẫn như vậy chứ!!!”
Có những truyện mà mình có thể biết là nó hay và mình sẽ thích nó, mình sẽ đọc nó mà không drop ngay từ những dòng đầu tiên, và Kiêu tế chính là kiểu truyện như thế. Văn phong giản dị, xúc tích, tinh tế mà ấm áp là những ấn tượng đầu tiên của “Kiêu tế” để lại cho mình. Cho đến khi các nhân vật lần lượt lên sàn, thì mình lại càng có thiện cảm hơn nữa.
?“Kiêu tế” bắt đầu bằng một thánh chỉ tứ hôn. Người được ban hôn, đằng trai là Doãn Âm Hầu Tiêu Lan. Chàng là con trai còn sót lại duy nhất của Đoan Vương, người vốn là anh em cùng cha khác mẹ với đương kim Hoàng Thượng, nhưng cùng với bảy mươi hai người trong gia tộc, đã bị xử tử do tội danh mưu phản. Nhờ hoàng ân nhân từ, mà còn lưu lại Vương phi Đoan Vương, và con trai thứ, cũng là nam chính của chúng ta, Tiêu Lan. Chàng vốn dĩ đã sống trong chùa 5 năm, nhờ gần đây lập công với triều đình mà mới được phong Hầu, chuyển ra ngoài ở. Sơ qua đó cũng đủ hiểu hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Lan không hề dễ dàng gì cả.
Phải nói thêm rằng cái thánh chỉ ban hôn này, đối với cả hai bên, đều không phải chuyện vui vẻ gì, vì nó vốn là việc mà do một số kẻ ghen ghét, muốn hãm hại, muốn làm xấu mặt Tiêu Lan xúi bẩy lập thành, cho nên đằng gái của cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này, hiển nhiên chẳng có gì là vẻ vang tốt đẹp cả. Nàng tên Diên Mi, vốn là con gái út của Phó Tế, một chức quan nho nhỏ không có thực quyền trong triều. Chuyện thân phận thì cũng thôi đi, vấn đề là nàng bị ngốc. Nhưng thật ra cái này cũng chỉ là nhận định trong mắt thiên hạ. Vì thực tế nàng không ngốc, nàng là có bệnh tự kỉ nhẹ. Thế giới của nàng chỉ bao gồm một vòng tròn nho nhỏ, trong vòng tròn đó là cha nương, là đại ca nhị ca, là đại tẩu, là các cháu, cùng những thứ mà nàng yêu thích. Ngoài vòng tròn đó ra, những người những vật khác đối với nàng đều không quan trọng. Vốn nàng bị bệnh như thế, phụ mẫu nàng cũng chỉ muốn nàng sống an yên trong nhà, sau này tùy thời kiếm một chàng rể hiểu chuyện hiền lành, gia thế đơn giản trong sạch về sống chung. Nhưng một đạo thánh chỉ, kéo theo bao toan tính, bao mưu đồ, bao rắc rối đã thay đổi tất cả.
?Tiêu Lan và Diên Mi, hai con người thân bất do kỉ bị trói buộc với nhau vào một cuộc hôn nhân mà xuất phát điểm chẳng hề có tình yêu, nhưng nhân sinh quả nhiên luôn đầy bất ngờ. Vốn ban đầu là bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng lại kết thành một đôi uyên ương trời sinh một cặp, gắn bó không rời.
Nửa đầu cuốn sách, đối với mình có thể nói là cực phẩm. Đó là quá trình mà Tiêu Lan và Diên Mi bắt đầu về chung một nhà, ngủ chung một giường, rồi tìm cách và học cách để sống chung với nhau, dần dần thấu hiểu nhau, xây dựng niềm tin, tín nhiệm và tình yêu. Quá trình đó song song với quá trình Tiêu Lan từng bước một thực hiện kế hoạch tạo phản, phục thù và tiếp cận với đế vị. Một quá trình có thể nói là khiến người đọc thực rất sảng khoái!
?Tiêu Lan, nhân vật này được tác giả xây cực rất tốt. Nếu nhân vật này có thực, tưởng tượng có thể mặt đối mặt gặp hắn, mình thật rất muốn đập bàn, giơ ngón tay cái về phía hắn và khen hắn một câu “Lão nương thực cmn tán thưởng ngươi!” (sau đó chắc bị đem đi chém đầu luôn vì cái tội phạm thượng quá ?). Cơ mà nếu hắn nhân từ, tò mò hỏi ta tán thưởng hắn cái gì, vậy thì rất nhiều nha. Thứ nhất, tất nhiên là vì hắn có túi da tốt, ầy, chuyện này dĩ nhiên rất đáng tuyên dương rồi, cũng nhờ túi da tốt mà phu nhân hắn mới sớm có cảm tình với hắn (chứ ngươi nghĩ bước vào thế giới của người tự kỉ dễ dàng sao, còn không phải là nhờ khuôn mặt đẹp à ?). Thứ nữa, hắn văn võ song toàn, tinh thông mưu lược, cầm quân giỏi, trị nước càng không cần nói. Căn bản mình vốn có chấp niệm rất lớn với võ tướng, tưởng tượng thiếu niên anh dũng một thân áo giáp, hiên ngang xông pha sa trường, hình ảnh này có bao nhiêu oanh liệt bao nhiêu hào hùng chứ. Mà trùng hợp thay, Tiêu Lan chính là mẫu nhân vật như vậy đấy~. Cầm quân giỏi, hắn lại còn rất biết thu phục lòng người. Từ Thường Tự tướng quân thẳng thắn kiên trung đến nhị ca Phó Trường Khải anh rể của hắn, rồi cả một Ninh vương gia Tiêu Chân ngạo mạn bất cần, thế mà cũng đều phải tâm phục khẩu phục, toàn tâm toàn ý theo hắn. Cuối cùng, tất nhiên phải nói đến tình yêu hắn dành cho nương tử “ngốc” của mình. Thông thường, bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu, các nam chính thường có cách hành xử khá cực đoan. Bỏ đi ngay trong đêm tân hôn, hay đập phá đồ đạc, ngủ riêng phòng các kiểu, nhưng Tiêu Lan thì khác. Chàng rất nhẫn nại, bao dung và đầy trách nhiệm. Dù là xuất phát từ tính toán nào đi nữa, thì trước tiên cũng là nhờ bản tính ôn hòa, hành xử thận trọng của chàng, thứ nữa là do sự tôn trọng mà chàng dành cho nàng và cho cuộc hôn nhân của họ. Điểm này ta thích! Trong quá trình chung sống, có lúc Diên Mi rất cực đoan, cái này là cũng do căn bệnh của nàng, mọi thứ với nàng đa phần đều rõ ràng hai màu đen trắng, nhưng Tiêu Lan chưa từng bao giờ ghét bỏ hay nổi giận, thiếu kiên nhẫn với nàng. Luôn là sự cưng chiều tuyệt đối. Duy nhất một lần chàng cáu giận với nàng, là khi hiểu nhầm nàng định lập thiếp cho mình, không thật sự yêu mình mà thôi… Cách chàng bảo vệ nàng trước mẹ chồng cũng khiến mình vô cùng tâm đắc. Chàng nhẫn nhịn mẹ, bỏ qua cho bà hết lần này đến lần khác dù biết bà không hề yêu thương mình, hận mình, dù bà nhiều lần tổn thương chàng nặng nề, từ thể xác đến tinh thần; nhưng khi biết bà lợi dụng vợ chàng, lén lút ức hiếp nàng, vậy thì tuyệt đối không được. Lập tức vào lãnh cung đi! (Vỗ tay~)
?Diên Mi, nếu có gì để nói về nữ chính thì mình chỉ có thể nói là “nàng cũng quá được ưu ái rồi’. Dù vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, thân thế là cả một câu chuyện cẩu huyết buồn thương, nhưng nàng vẫn thật may mắn. Lúc chưa gả, thì may mắn có bố mẹ nuôi và đại ca nhị ca vô cùng yêu thương nàng, bảo bọc nàng. Dù có bệnh nhưng nàng lại được lớn lên trong mái nhà đầy tình thân và tiếng cười, chưa từng phải chịu bất cứ ấm ức nào. Lúc gả đi rồi, nàng lại may mắn gặp được trượng phu tốt, không chỉ là một nam nhân có bản lĩnh, làm nên nghiệp lớn, đủ sức che mưa chắn bão cho nàng, mà còn là một người mà nàng có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, dựa dẫm và trao nhận yêu thương.
?Cách mà Tiêu Lan và Diên Mi đến với nhau khiến mình thật sự ngưỡng mộ. Tình yêu đó ban đầu có thể khiển người ta liên tưởng đến lâu ngày sinh tình, nhưng hoàn toàn không phải như thế, không chỉ là như thế. Đó là sự gắn bó mật thiết, thấu hiểu nhau một cách hoàn toàn, tâm linh tương thông; muốn trao cho nhau, muốn thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Họ ở bên nhau, không chỉ có êm ả, từng ngày bình bình đạm đạm trôi qua, cử án tề mi, mà có lúc sẽ là giông tố bão rền, là giận hờn, trách móc, ghen tuông, là muốn trút hết tâm tình lên một người và cũng muốn người kia đặt toàn bộ tâm tư lên một mình mình và chỉ duy nhất một mình mình mà thôi.
Mình cực thích cách mà Diên Mi gọi Tiêu Lan một tiếng “Lan ca ca”. Một tiếng đó nàng gọi, mỗi lần nàng gọi, không chỉ Tiêu Lan, mà người đọc cũng thấy như tim mình muốn mềm nhũn ra, vì biết rằng tiếng gọi đó có bao nhiêu yêu thương, tín nhiệm và dựa dẫm. Nói về chuyện vợ chồng thân mật của hai người, mặc dù sớm chung giường, nhưng về phần Tiêu Lan, do chuyện trải qua lúc nhỏ khiến chàng trở nên lãnh cảm, hoàn toàn không có ý niệm dục vọng trong đầu, còn Diên Mi thì khỏi nói, bệnh của nàng vốn khiến nàng xưa nay cự tuyệt tiếp xúc thân thể với người lạ, nên phương diện này của nam nữ chính phát triển khá chậm, đầu tiên chỉ là đụng chạm tay chân, tiếp xúc thân thể, chung giường rồi chung chăn, hôn hôn thì cũng mãi về sau mới có. Dầu vậy, nhưng một khi phát triển, tình thú chốn khuê phòng của hai người thật không thể xem nhẹ, rất kích thích nha. Đọc mà cũng học hỏi thêm nhiều thứ hay ho thú vị lắm ạ (đỏ mặt ing~)
?Trích đoạn ngắn kích tình (khụ khụ):
Diên Mi dừng một chút, cuối cùng vẫn không chịu nổi hiếu kỳ, ngồi quỳ chân, người nghiêng về phía trước, lúc này đây Tiêu Lan không trì hoãn thêm chút nào nữa, uống một ngụm nước đào, một tay giữ lấy ót nàng, trực tiếp ngậm lấy môi nàng đẩy nước qua. Diên Mi vô thức nuốt xuống, Tiêu Lan lại tiến thêm một bước, đầu lưỡi đi vào, giữa răng môi của nàng tùy ý quấn quýt.
Chưa từng nhấm nháp còn được, một khi đã khai thông, Tiêu Lan khẽ run lên, không tự chủ được thẳng người dậy, tay kia ôm lấy thắt lưng nàng dán sát vào người mình, môi lưỡi vẫn đang tàn sát bừa bãi, hận không thể mút hết tất cả ngọt ngào trong miệng nàng cho thỏa thích.
Diên Mi ngửa đầu, nhất thời không biết phải thở thế nào, hô hấp nóng rực trực tiếp phả ra, đầu lưỡi Tiêu Lan trong miệng nàng mạnh mẽ mà mềm dẻo luồn lách, cho nàng nếm được tư vị chưa bao giờ có được, là ngọt, là đắng, là mạnh mẽ, là lỗ mãng, là nóng hổi! Là duy nhất thuộc về Tiêu Lan.
…
?Truyện có một nữ phụ, nhưng xin quý độc giả hoàn toàn yên tâm, nam chính đối với nữ phụ không hề có chút tình cảm trai gái nào, mà chỉ là sự ân hận, muốn bù đắp, mặc dù lỗi lầm với nàng năm xưa cũng không phải do chàng gây ra. Truyện cũng có một nam phụ, không đến mức là người qua đường nhưng chốt lại cũng chỉ là chất xúc tác giúp tình cảm nam nữ chính tiến triển nhanh chóng, thuy thoảng cho Tiêu Lan ăn dấm chua chơi chơi vậy thôi ?. Cách mà Tiêu Lan xử trí nam phụ về sau cũng khiến mình thật muốn vỗ tay khen ngợi. Rất trượng phu, rất bản lĩnh. Bề ngoài là tha thứ, độ lượng, nghĩ cho cảm nhận của Diên Mi, nhưng kì thực cũng khiến nam phụ gạt hết tư tâm, sống không bằng chết…
?“Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.”
(Mộc đào người tặng ném sang,
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi,
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.)
(Trích Mộc qua, Khổng Tử)
“Tặng đi mộc đào, nhận được quỳnh dao”. Mối lương duyên tốt đẹp của Tiêu Lan và Diên Mi khởi đầu tình cờ bằng một quả đào tuyết xinh đẹp, chàng nguyện ý cho, nàng nguyện ý nhận; mà về sau, chàng và nàng, giữa thời thế loạn lạc nhất, lại bên nhau gieo trồng mầm đào xuống đất, ta cùng người, để đến một ngày tươi đẹp kia, chờ đào ra hoa, kết quả, chàng lại đem trao tặng chúng cho nàng. Dù là bất kì thời điểm nào trong cuộc đời, khi khó khăn, lúc vinh hoa phú quý, đáng quý nhất là người vẫn luôn bên ta, cùng ta vượt qua hết thảy. Thật hi vọng rằng cuộc đời mỗi người đều có thể may mắn như thế, cùng người mình thương gieo mầm tình yêu, hái quả ngọt, tự mình viết nên một câu chuyện tình đẹp nhường vậy~