Hôm nay Review Truyện 24h sẽ giới thiệu đến độc giả bộ truyện Đêm Rung Động, một tác phẩm ngôn tình hiện đại đầy cảm xúc, vừa ngọt ngào vừa có những phút giây lắng đọng khiến trái tim bạn thổn thức.
Giới thiệu truyện Đêm Rung Động
Lê Sơ Nguyệt và Bạc Kiêu Văn mập mờ một thời gian, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô ngồi trên ghế phụ, hậm hực nói: “Anh biết tôi là sinh viên năm 3, chuyên ngành Côn khúc, người Tô Châu, mà tôi lại hoàn toàn không biết gì về anh cả, hình như không được công bằng cho lắm.
”Bạc Kiêu Văn cười nhạt: “Không phải tôi đã nói với em, tôi thiết kế kiến trúc rồi sao.”
Lê Sơ Nguyệt ngước mắt: “Hửm? Vậy anh thiết kế toà nhà nào rồi?”
Bạc Kiêu Văn cười cười, không lên tiếng mà khởi động xe luôn. Một tiếng sau, anh dừng xe trước cửa một khách sạn xa hoa.
Lê Sơ Nguyệt nhìn về phía cửa sổ: “Anh đưa tôi tới nơi này làm gì?
Bạc Kiêu Văn bình tính nói: “Không phải em muốn xem tác phẩm của tôi sao? Khách sạn này là thiết kế của tôi.” Anh vừa nói vừa thong thả cởi dây an toàn, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Vậy… em có muốn lên tầng thượng ngắm cảnh hồ từ phòng suite không?”
Lê Sơ Nguyệt là sinh viên năm ba của Học viện Nghệ thuật Thủ đô. Một hôm, cô được nhờ đến biểu diễn Côn khúc. Công việc này là do một giáo sư lớn tuổi trong trường giới thiệu cho cô, tiền thù lao khá hấp dẫn. Nghe nói người thuê cô là một bà cụ trong một gia đình giàu có, bà cụ rất thích nghe loại nhạc này từ nhiều năm nay.
Ở đây, cô gặp được cháu trai của bà cụ, người đàn ông có dáng vẻ cao quý và khí chất bẩm sinh. Giây phút ấy, trái tim của Lê Sơ Nguyệt đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Trên thực tế, từ khi Lê Sơ Nguyệt đến Bắc Kinh học đại học, ngoài việc lên lớp và luyện tập đều đặn, cô còn dành nhiều thời gian đi làm thêm đủ chỗ.
Trong cuộc sống hàng ngày, Lê Sơ Nguyệt bận rộn như một chú chim nhỏ bay khắp nơi. Ngoài việc cô thỉnh thoảng tham gia đóng vai phụ trong các buổi diễn Côn khúc thương mại, cô còn làm người mẫu tại các triển lãm ô tô và truyện tranh, cô cũng làm thêm tại nhà hàng phương Tây gần trường, chơi đàn piano…
Lúc nào cô cũng bận rộn, khiến thầy cô và bạn bè trong trường dần dần có ấn tượng chung về cô: Xinh đẹp, khiêm tốn nhưng có vẻ vô cùng thiếu tiền. Cũng chính vì thế, các giáo sư trong trường dành cho cô một sự “ưu ái” đặc biệt, có cơ hội việc làm phù hợp thì sẽ kết nối giúp cô.
Dù xuất phát điểm không giàu có, nhưng vì xuất thân học Côn khúc và thời gian dài đắm chìm trong nghệ thuật cổ điển hay không, mà toàn thân cô toát lên khí chất thanh cao thoát tục.
Trong khi đó, cháu trai của bà cụ – Bạc Kiều Văn lại như một cục nam châm trái dấu với thế giới của cô. Lê Sơ Nguyệt còn từng phải cảm thán, ông trời thật không công bằng, đã cho anh có xuất thân “trâm anh thế phiệt”, lại còn cho anh tài năng và ngoại hình như vậy.
Người đàn ông như Bạc Kiêu Văn, bất kỳ cô gái nào gặp phải, e rằng cũng sẽ có chút rung động. Huống chi là cô bé lọ lem Lê Sơ Nguyệt.
Cô luôn tự cho rằng mình là người bình tĩnh nhưng những khoảnh khắc hoảng loạn hiếm hoi trong đời lại cứ bị anh bắt gặp hết.Cũng không biết đây là kiểu duyên phận gì.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô hát Côn khúc ở nhà bà nội tôi, lại quên đóng cửa phòng thay đồ để anh bắt gặp. Lần thứ hai cô đến triển lãm xe hơi làm người mẫu, vì không kịp thời gian đành bất đắc dĩ thay đồ nhờ trên xe anh. Kết quả là bất cẩn đánh rơi căn cước.
Đến lần thứ ba anh đến trả căn cước ở chỗ làm thêm – nhà hàng Tây nơi cô chơi đàn piano, lớp đại học có bài kiểm tra đột xuất buộc cô phải trở về gấp, anh là người chơi đàn thay cô. Duyên phận của hai người họ bắt đầu một cách kỳ lạ như thế.
Không phải Lê Sơ Nguyệt không có ý thức an toàn mà là cô biết rõ với địa vị của nhà họ Bạc thì có thể lợi dụng được gì từ một cô gái nhỏ như cô chứ?
Mỗi lần anh gặp cô, cô đều đang kiếm tiền hoặc là đang trên đường đi kiếm tiền, mãi đến lần thứ tư gặp nhau, anh mới thấy cô tiêu tiền để trả ơn mình.
Ban đầu Bạc Kiêu Văn chỉ cảm thấy cô gái này là một bình hoa di động xinh đẹp, sau này lại thấy tính cách của cô cũng rất thú vị. Cách nói chuyện và ứng xử của cô giống như một sự kết hợp đầy mâu thuẫn giữa ngây thơ và từng trải.
Thế nhưng dưới sự giáo dục nghiêm khắc của ba anh, Bạc Kiều Văn từ lâu đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng. Anh không bao giờ bỏ ra nhiều tình cảm vào bất cứ ai hay điều gì. Anh cư xử “lịch sự và có chừng mực” với tất cả mọi người nhưng cũng luôn “xa cách và lạnh lùng.”
Thực ra Bạc Kiêu Văn cũng không mấy bận tâm về mối quan hệ kỳ lạ giữa hai người họ. Có lẽ anh còn chưa thực sự thích cô gái Lê Sơ Nguyệt này, mà chỉ đơn thuần coi cô như một mục tiêu muốn chinh phục. Cô giống như chú thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn đã nằm trong tầm ngắm của anh. Chỉ khác là ngoài sự ngoan ngoãn, chú thỏ này còn toát lên vẻ kiêu ngạo đầy thú vị.
Trong vòng xã hội của anh, những cô gái mà anh gặp thường là được nuông chiều từ nhỏ, hoặc là ưa thể diện khoe khoang, rất hiếm khi gặp được một cô gái như Lê Sơ Nguyệt, vừa thật thà vừa hài hước như vậy.
Còn Lê Sơ Nguyệt đúng chuẩn là một cô bé lọ lem đích thực.
Căn bệnh tâm th/ần của mẹ, từ khi Lê Sơ Nguyệt bắt đầu có ký ức thì đã có rồi, trong ấn tượng của cô thì bệnh tình lúc khỏi lúc phát. Lúc không lên cơn thì không khác gì người bình thường nhưng một khi đã lên cơn thì không thể kiểm soát được cảm xúc và hành vi của mình.
Từ khi sinh ra, Lê Sơ Nguyệt đã sống cùng mẹ và bà ngoại ở Tô Châu, ba người nương tựa vào nhau mà sống. Trong ký ức của cô, dường như chưa từng có sự tồn tại của người ba.
Về sau, bà ngoại ngày càng lớn tuổi, lo lắng Lê Nhã không thể một mình chăm sóc đứa cháu gái nhỏ nên khi Lê Sơ Nguyệt mười tuổi, bà cụ đã gửi cô vào trường hí kịch ở Tô Châu. Theo quan niệm của bà ngoại Lê Sơ Nguyệt, dù sao hát Côn khúc cũng là một nghề, sau này cũng không đến nỗi không có cơm ăn.
Sau khi tốt nghiệp trường hí kịch trung cấp, Lê Sơ Nguyệt vừa hay thấy Học viện Nghệ thuật Thủ đô mở rộng tuyển sinh. Cô tình cờ thi đỗ nên đã bán căn nhà ở quê Tô Châu rồi đưa mẹ đến Bắc Kinh ở cùng để tiện chăm sóc hàng ngày.
Hoàn cảnh gia đình như vậy khiến tính cách của Lê Sơ Nguyệt có phần phức tạp, cho dù nội tâm yếu đuối dễ vỡ nhưng bề ngoài vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ…
Có lẽ do ảnh hưởng từ mẹ, cô luôn giữ khoảng cách với giới giải trí và chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển theo hướng đó. Hai con người vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau, lại như cục nam châm trái dấu hút lấy nhau, cùng nhau viết nên một câu chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và chàng hoàng tử.
Giai đoạn đầu họ “mập mờ” rất lâu làm nhiều độc giả rất nóng lòng mong đợi. Một phần anh chỉ xem cô là thử thách, phần còn lại vì cô còn gánh nặng cơm áo gạo tiền. Nỗi lo giữa hai người không giống nhau, càng làm con đường tình yêu của cả hai thêm phần gập ghềnh.
Làm gì có câu chuyện cổ tích nào mà không phải trải qua gian nan và thử thách. Nhưng thật mừng là cuối cùng họ cũng vượt qua tất cả, từ rung động nhất thời đến khắc cốt ghi tâm.
Nhận xét truyện Đêm Rung Động
So với nhiều truyện ngôn tình hiện đại khác, truyện Đêm Rung Động có nhịp truyện khá mượt, không lê thê mà đi thẳng vào cảm xúc của nhân vật. Điểm cộng lớn là cách tác giả khắc họa tâm lý tinh tế, từng khoảnh khắc ngọt ngào hay giằng xé đều khiến người đọc rung động như chính mình đang trải qua.
Nam chính đôi khi hơi chậm chạp trong việc thừa nhận tình cảm, nhưng bù lại sự chân thành và bảo vệ dành cho nữ chính lại tạo nên sức hút. Những hiểu lầm, thử thách xuất hiện vừa đủ để tăng kịch tính mà không gây mệt mỏi. Truyện Đêm Rung Động là một bộ truyện nhẹ nhàng, dễ đọc, phù hợp để bạn “đổi gió” sau những ngày bận rộn.